Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy, hốc mắt dần đỏ lên, đầu ngón tay run rẩy mãi không thôi.
"Thì ra là vậy. Hại ta mù mắt là bà, cầu cho ta được bình an cũng là bà. Đây chính là mẫu thân của ta sao…"
"Điện hạ, chẳng còn cách nào khác cả. Tình mẫu tử, vừa ích kỷ, lại vừa bao dung."
Lý Thừa Ân dùng tay che mắt, quay lưng lại khóc thút thít hồi lâu, rồi mới quay lại nhìn ta, trong mắt ngân ngấn lệ.
"Quốc sư, có thể để ta gặp lại mẫu thân một lần nữa được không?"
Ta không thể khiến Từ Trĩ thật sự trở về, nhưng có thể biến hóa ra hình nhân của nàng, để xuất hiện trước mặt Lý Thừa Ân.
Hắn nhìn Từ Trĩ một lúc lâu, rồi bất ngờ lui lại một bước, quỳ phịch xuống đất, nghiêm trang dập đầu.
"Mẫu thân."
Hắn dập đầu ba cái, gọi ba tiếng mẫu thân, cái cuối cùng cứ mãi không chịu ngẩng dậy.
Ta nghe thấy tiếng hắn từ dưới truyền lên:
"Mẫu thân, xin người đừng tự trách mình. Đôi mắt này, cứ xem như là thay nhi tử bầu bạn cùng người."
Lý Thừa Ân đã tha thứ cho sai lầm của Từ Trĩ, cũng buông bỏ tất cả oán hận của quá khứ.
Tiếc thay, Từ Trĩ chỉ là hình nhân gỗ, vẫn mỉm cười nhìn đứa con mà thôi.
Ta chợt nhớ tới lần đầu gặp Lý Thừa Ân, Từ Trĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng hắn, xúc động mà thốt lên:
"Đúng là đứa nhỏ hiếu thuận."
Khi ấy Từ Trĩ và Lý Thừa Ân của hiện tại, vừa vặn ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Chỉ tiếc, chẳng ai nghe được lời của đối phương.
Yêu và được yêu, cách nhau cả một vực thẳm.
Ta nghĩ, rốt cuộc Lý Thừa Ân cũng đã nhận được đôi chút ân tình.
Nếu năm đó không phải Phùng Thông ôm hắn rời đi từ lúc mới sinh, e rằng hắn đã sớm bị nghiền nát trong vòng xoáy của dã tâm và quyền lực.
Nhưng giờ ngoảnh lại nhìn, mười năm m.á. u mủ nhầm lẫn, cha mẹ con cái chẳng nhận ra nhau, cuối cùng kết thúc bằng bốn người chết, một người mù.
Cũng có lẽ, trong vô hình, lời cầu nguyện đầy chân thành của Từ Trĩ với tư cách một người mẹ năm xưa, đã khiến số phận nương tay, tha cho hắn một mạng.
Trở về từ Minh Châu, Sở Vô Yếm mang theo một ít tin tức về Điểm Hồng Tùng.
Ta được Lý Tuyên triệu kiến, lúc đi ngang qua cửa sổ thư phòng, nghe thấy tiếng hai người trong điện nói chuyện.
"…Đã tra ra hai thiếu niên trong vụ án năm xưa ở Minh Châu, chính là giáo chủ và hộ pháp của Điểm Hồng Tùng. Trong hồ sơ có lời khai của kẻ buôn người năm ấy, hai kẻ này bị bắt cóc từ phương Bắc, bị bán qua nhiều nơi, đi suốt nửa năm trời. Cả hai tuổi tác tương đương, quan hệ rất thân thiết, trong đó có một kẻ dung mạo xuất chúng nên được giữ lại đợi giá cao, mãi đến khi tới Minh Châu mới bán được."
"Người còn lại chính là tên giáo chủ kia sao?"
"Chắc hẳn là vậy. Giáo chủ Điểm Hồng Tùng thân phận thần bí, tương truyền thường mặc hồng y, dung mạo yêu mị, tu luyện tà công. Chúng thần còn tra ra, hắn và hộ pháp dưới trướng có quan hệ mập mờ, vừa là thầy trò, lại như huynh đệ kết nghĩa."
"Hừ, giang hồ… Trẫm thấy tên Chẩm Nguy đó cử chỉ phong lưu, quả nhiên là bị người ta nuôi dưỡng mà ra."
Nghe đến đó, ta bất giác nhíu mày.
Sở Vô Yếm im lặng chốc lát, sau lại nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!