Khi Lý Tuyên nhận được tập thư ấy, mới biết thân thế thật sự của Lý Thừa Đức, tức giận đến nỗi đòi tru di cửu tộc cả nhà họ Từ ngay tại chỗ.
Ta lấy cớ Lạc Ninh, Từ Chẩn và Lý Thừa Đức đều đã chết, Từ hoàng hậu là người bị hại hoàn toàn không hay biết, hơn nữa Lạc Ninh vẫn là danh nghĩa mẫu thân của Thừa Ân điện hạ , khuyên ngăn Hoàng đế không nên làm to chuyện.
Sở Vô Yếm bị chuyện này làm cho rối loạn, không thể thay Từ Chẩn giải oan, chỉ đành thuận theo ta, quỳ xuống cầu xin.
Lý Tuyên bình tĩnh lại, đem thư của Lạc Ninh mang đi đốt hết, giấu nhẹm toàn bộ chuyện này.
Sau khi Từ Chẩn chết, Lý Thừa Ân thần trí hoảng loạn, đóng cửa không gặp ai, ngay cả Tiêu chiêu nghi và Thái hậu cũng không gặp được.
Lan Tiêu bị ta liên lụy, Lý Thừa Ân biết nàng thân thiết với ta, liền trút giận lên nàng.
Còn về Thái hậu, hắn đoán hổ phù là do Phùng Thông đưa cho ta.
Phùng Thông cẩn thận chăm sóc chậu non bộ, kéo chặt hai lưỡi kéo, ngón tay cong nhẹ.
"Thừa Ân điện hạ là đứa trẻ ngoan, nhưng tính tình quá yếu mềm, không gánh vác nổi đại sự."
"Điện hạ rồi sẽ suy nghĩ thông suốt thôi."
"Đương nhiên rồi."
Phùng Thông đặt kéo xuống: "Đứa con hiếu thuận, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra thôi."
Ta nhất thời trầm mặc.
Phùng Thông bước đến trước mặt ta, gỡ chiếc khuyên tai bên phải xuống, đặt vào lòng bàn tay ta, giọng đầy tán thưởng.
"Quốc sư, kế g.i.ế. c Từ Chẩn này, thật đẹp mắt."
Ta nhận lấy chiếc khuyên ấy.
"Việc thành là nhờ Thái hậu thiên vị."
Phùng Thông chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua má ta, dừng lại ở d** tai.
"Thử đeo lên xem nào."
Ta khựng lại một chút, cúi đầu định tháo khuyên.
Phùng Thông đưa tay đỡ lấy, lại từ tay ta cầm lấy chiếc kia, nhẹ nhàng giúp ta đeo lên.
"Biết vì sao ta bỏ Từ Chẩn mà chọn ngươi không?"
Hồi tưởng lại ngày ấy, ta và Phùng Thông lần đầu gặp mặt, bà chưa từng nghe đến khống mộng thuật.
Ta cũng không dám chắc, chỉ dựa vào đôi ba câu nói, bà sẽ tin ta là Quan Âm trong mộng.
Huống hồ còn vì ta mà g.i.ế. c c.h.ế. t Từ Chẩn.
Nhưng bà đã tin, hơn nữa là tin tuyệt đối.
"Vì Thái hậu và Từ Chẩn vốn có hiềm khích?"
Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghiêng về lý do này hơn.
"Không."
Phùng Thông thuận thế ghé sát tai, hơi thở mang theo hương thơm len lỏi vào tai ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!