Chương 40: (Vô Đề)

Sắc mặt Từ Chẩn xám xịt: "Đến nước này, quốc sư còn muốn chỉ dạy điều gì?"

"Chỉ dạy thì không dám."

Ta dùng ngón tay chấm nước trong chiếc bát mẻ, viết một chữ "

".

"Đại nhân còn nhớ chữ mà Lạc Ninh viết trước khi c.h.ế. t chứ?"

Từ Chẩn chăm chú nhìn chữ ấy.

"Thật ra nàng ấy chưa viết xong."

Ta chậm rãi thêm nét dưới ánh mắt của hắn.

"Đây không phải là chữ Từ ()."

Một nét ngang, một nét dọc, lại một nét dọc...

Khi hình dạng chữ hiện ra, Từ Chẩn đột ngột đứng bật dậy, tay đập mạnh lên bàn, vành mắt gần như nứt toác, cứ như vừa nhìn thấy điều gì đó đáng sợ vô cùng.

Đó là một chữ "Đức" ().

Ta thưởng thức biểu cảm của hắn: "Đại nhân quả nhiên thông minh, xem ra đã hiểu rồi."

Từ Chẩn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm, giọng run rẩy: 

"Không thể nào! Ngươi lấy gì chứng minh?"

Ta rút tay về.

"Tại sao sau khi Lạc Ninh chết, thái tử lại bệnh triền miên trên giường? Còn bệ hạ thì vì cớ gì mà kiên quyết phế Thái tử?"

24

Ba tháng trước.

Hôm ấy, ta bẩm với bệ hạ việc thái tử lâm bệnh, Lý Tuyên liền bảo ta dẫn hắn tiến vào mộng cảnh của Lý Thừa Đức.

Giấc mơ của thái tử điện hạ mờ tối lờ mờ.

Ta xách một chiếc đèn lồng, rọi sáng bốn phía.

Lý Tuyên mới trông rõ: "Đây là Phượng Nghi cung?"

Cánh cửa điện đóng chặt bỗng mở ra từ bên trong, Lý Thừa Đức chậm rãi bước ra, tay cầm một ngọn nến dài.

Gió thổi làm ngọn lửa lay lắt, hắn dùng tay che lại để chắn gió, giữa hai mày là nét u sầu mịt mờ.

Lý Tuyên nói: "Nó định đi đâu thế?"

Chúng ta men theo bước chân Lý Thừa Đức.

Chẳng mấy chốc hắn đi ngang qua một tiểu điện, cung nữ canh đêm bên ngoài bị tiếng bước chân làm cho tỉnh giấc.

"Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?"

"Đêm khuya khó ngủ, tiện thể đi dạo thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!