Chương 37: (Vô Đề)

"Thì ra là ngươi. Muốn nghe quốc sư mở miệng, quả thực chẳng dễ dàng."

Sở Vô Yếm đang cúi nhặt cây trâm gãy dưới đất, quay đầu lại nhìn ta, lộ vẻ kinh ngạc.

Ta đưa tay đẩy đầu hắn ra, giữ nụ cười nhã nhặn:

"Đã lâu không gặp, nương nương."

Từ Chẩn không rõ ta có giao tình gì với Thái hậu, chỉ đành mặt mày u ám, cùng mọi người chờ ở chính điện.

Trong đình sau đại điện, Phùng Thông trò chuyện cùng ta.

"Phải cảm ơn quốc sư đã giúp bản cung rời khỏi Trường Lăng."

Ta nâng chén trà thay rượu, cúi đầu tỏ ý.

"Ngày trước trong mộng có mạo phạm, nương nương bằng lòng bỏ qua, đã là đại ân đại đức."

Phùng Thông nói:

"Khỏi cần lời khách sáo. Nhưng ngươi rốt cuộc đã đắc tội gì với Từ Chẩn?"

Ân oán giữa ta và Từ Chẩn rối rắm khôn lường, trong chốc lát khó mà nói hết.

"Ta đắc tội với hắn không quan trọng, quan trọng là..."

Ta ngẩng đầu nhìn bà.

"Ta đoán hắn định khuyên nương nương cùng hắn hợp lực, đưa Tam hoàng tử lên ngôi, để người ngồi sau rèm chấp chính?"

"Quốc sư thấy thế nào?"

"Thần cho rằng, Thái hậu như vậy chẳng khác nào rơi vào lối mòn xưa cũ. Nay thái tử bị phế, hậu vị bỏ trống, nếu thật sự bệ hạ có mệnh hệ gì, chẳng phải mọi chuyện đều trông chờ vào Thái hậu định đoạt? Hà tất phải cùng người khác chia quyền? Nếu Thái hậu liên thủ với hắn, hắn nắm tiền triều, người giữ hậu cung, đến lúc đó ai mới thực sự cầm quyền, e là chưa biết được."

Phùng Thông nâng chén trà lên môi, trầm ngâm: 

"Ngươi có cách trừ bỏ hắn, nhưng không để liên lụy đến bản cung và Thừa Ân?"

Ta rời ghế, chắp tay cúi lạy: "Chỉ cần Thái hậu cho thần mượn một thứ."

Ta bình an vô sự bước ra khỏi điện.

Từ Chẩn hai tay chắp sau lưng, đứng dưới bậc thềm, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, môi nhếch lên thành nụ cười lạnh:

"Khương quốc sư, quả là thủ đoạn cao minh."

"Trùng hợp thôi. Ta cũng đang định nói câu đó với Từ đại nhân."

Nụ cười hắn lập tức tắt lịm.

"Khương Tiễn!" Sở Vô Yếm đuổi theo phía sau.

Từ Chẩn thấy hắn trước, cất giọng nhạt nhẽo: "Vô Yếm, ngươi trở lại rồi."

Sở Vô Yếm cầm cây trâm gãy, tiện tay bọc lại bằng khăn tay. 

Thấy Từ Chẩn cũng ở đây, hắn vội giấu trâm ra sau lưng.

"Vi Chi, ta vừa mới về. Mọi chuyện gần đây ta đã nghe qua. Mong ngươi nén bi thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!