Từ sau lập thu, Lý Tuyên mê mẩn thuật g.i.ế. c người trong mộng, đến cả chuyện trêu chọc Phùng Thông cũng quên bẵng, huống chi là những việc khác.
Thái tử bị ác mộng dằn vặt, mãi không khá lên, hoàng hậu phải tìm đến ta cầu cứu.
Trong Phụng Nghi cung, Lý Thừa Đức nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Ta bảo Từ Chẩn ra ngoài trước, rồi vắt khô khăn nóng, nhẹ nhàng đặt lên trán thái tử.
"Điện hạ, tỉnh lại đi."
Lý Thừa Đức mở mắt, yếu ớt nói: "Quốc sư đại nhân, người đến rồi."
"Điện hạ, đây là tâm bệnh."
Nghe nói hắn đêm nào cũng không ngủ được, ngồi ngây dại trên giường, một lần ngồi là suốt cả đêm.
Lý Thừa Đức gỡ khăn trên trán xuống, siết chặt trong tay.
"Phải rồi. Bao năm nay, mẫu hậu dồn hết tâm huyết vào ta. Ta từng nghĩ mình có thể thực hiện kỳ vọng của người, nào ngờ..."
Hắn nói đến đây, bất chợt nghẹn lời, rơi một giọt lệ trong veo.
Ta vén mớ tóc ẩm dính trên trán hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn.
"Điện hạ, ngài vẫn còn cơ hội thực hiện nguyện vọng của hoàng hậu nương nương. Chỉ cần ngài chịu đựng được nỗi đau này, tương lai nhất định có thể lột xác tái sinh."
Đứa trẻ mười tuổi ấy mỉm cười tái nhợt: "Lột xác tái sinh?"
"Quốc sư đại nhân muốn nói, ta sẽ trở thành một kẻ xấu sao?"
Đầu ngón tay ta bỗng khựng lại, đối diện ánh mắt hắn, giọng nói dịu dàng thân thiết:
"Điện hạ, làm người tốt khó hơn làm kẻ xấu rất nhiều. Nhất là đối với ngài, chỉ cần sai một bước, là từ sống thành chết."
Nét cười trên mặt Lý Thừa Đức dần nhạt đi.
"Nếu như ta không làm Thái tử thì sao?"
Hắn chăm chú nhìn ta: "Ta có thể sống không?"
Khi ta bước ra ngoài, hoàng hậu đang đứng ở góc hành lang.
"Hiện giờ chỉ có quốc sư mới có thể nói giúp vài lời trước mặt bệ hạ."
Từ Trĩ nhìn ta: "Ta nhớ khi xưa quốc sư từng nói, Thái tử là con nhờ mẹ mà được tôn quý."
Nàng muốn ta khuyên hoàng đế đến thăm Thái tử.
Đúng lúc đó, cửa điện bên trong bất ngờ mở ra, Lý Thừa Đức xuất hiện phía sau cánh cửa.
"Mẫu hậu, phụ hoàng còn phải lo việc triều chính, cần gì phải kinh động đến người?"
"Chỉ cần có mẫu hậu ở bên chăm sóc nhi thần, thế là đủ rồi. Nhi thần nhất định sẽ hiếu thuận với người suốt đời!"
Từ Trĩ quát lớn: "Con đang nói gì vậy? Con là Thái tử, an nguy của con chính là đại sự quốc gia!"
Lý Thừa Đức cúi đầu xấu hổ, khép cửa lại.
"Hoàng hậu nương nương đối với Thái tử có phần nghiêm khắc quá, nên thuận theo tâm ý điện hạ nhiều hơn một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!