Chương 31: (Vô Đề)

Lan Tiêu nói nàng vốn không có họ.

Mẫu thân mất sớm, nàng sống nương tựa vào cha.

Thế nhưng cha nàng ngoài uống rượu ra thì chỉ biết chửi mắng, suốt ngày nguyền rủa người vợ đã mất, trách mình vì cưới bà mà xui xẻo, trách bản thân không phân biệt được trân châu với đá vụn.

Ông ta thường lấy "đồ rác rưởi" để gọi mẫu thân nàng, thậm chí lúc say còn mắng rằng, con gái sinh ra cũng là thứ rác rưởi.

Có lúc ông ta tỉnh táo, lại đùa cợt với nàng rằng mình có cách kiếm được số tiền lớn, sớm muộn gì cũng cho nàng sống cuộc đời áo gấm lụa là.

Mười tuổi, Lan Tiêu theo cha lên kinh thành, nhưng chưa kịp kiếm tiền thì ông ta đã tiêu sạch.

Nàng bị bán vào Thiên Liễu Các, đổi lấy mười lượng bạc.

"Lúc sáu tuổi, mẫu thân ta mất. Ta không nhớ rõ mặt bà ấy, nhưng ta nhớ bà ấy rất sạch sẽ, người lúc nào cũng thơm. Bà ấy không phải thứ rác rưởi. Bà ấy từng bế ta lên, gọi ta là 'Lan nhi'."

Gương mặt Lan Tiêu hiện lên nụ cười dịu dàng.

"Cho nên, khi bà chủ thanh lâu hỏi ta tên gì, ta nói mình tên Tiêu Lan Nhi. Nhưng không thể dùng tên thật, nên bị sửa thành Lan Tiêu."

Nói đến đây, nàng khẽ cười tự giễu:

"Tỷ có thất vọng không? Thân thế như vậy, trong thanh lâu nơi nào chẳng có? Ta đem ra so khổ, cũng chưa chắc đã khổ bằng người ta."

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nghiêm túc: 

"Không đâu. Bây giờ ta cũng thấy chữ 'Tiêu' rất hay."

Ý cười trên môi nàng chợt cứng lại, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt càng thêm kiên định.

"Ta nhất định phải để chữ ấy đi cùng ta, từ Mỹ nhân đến Tiệp dư, rồi Tiêu Chiêu Nghi, Tiêu Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu. Ta muốn mọi người mãi mãi nhớ đến mẫu thân của ta."

Ta dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ trong suốt trên má nàng.

"Ngươi sẽ làm được."

Nàng siết chặt thánh chỉ trong lòng, thì thầm: "Ta nhất định sẽ làm được."

Sau khi Phùng Thông nắm được quyền lực, người trong cung nườm nượp kéo đến nịnh bợ. 

Triều đình cũng không còn nhắc đến chuyện thủ lăng, bà coi như đã thật sự đứng vững nơi cung cấm.

Thái tử bệnh mãi không khỏi, kéo theo đó là danh tiếng của Tam hoàng tử ngày càng vang xa.

Chưa đến tiết lập thu, lòng hoàng hậu đã nguội lạnh.

Đặc biệt là thái độ của Từ Chẩn.

Hắn vốn là thầy do Hoàng hậu đích thân chọn cho Thái tử, vậy mà Thái tử nghỉ học hơn một tháng rồi, hắn vẫn đều đặn dạy dỗ Tam điện hạ, không bỏ buổi nào.

Nghe nói hai huynh muội từng tranh cãi vì chuyện này.

Tuy Từ Trĩ là muội muội, nhưng thân phận là Hoàng hậu, đã mắng Từ Chẩn một trận ra trò. 

Nào là cha mẹ mất sớm, môn hộ là do nàng gánh vác, trách hắn giả vờ thanh cao, không phân thân sơ, cứ khăng khăng muốn đối đãi công bằng, chẳng chịu nghiêng về đứa cháu ruột…

Từ Chẩn tính tình ôn hòa, không đáp lại lấy một lời. Trước khi rời đi còn đến thăm Thái tử.

Có điều Lý Thừa Đức lúc ấy bệnh đến mơ màng, không nói được gì với cữu cữu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!