Năm xưa ta bị trục xuất khỏi sư môn, Lạc Ninh khi đó mới chín tuổi đã lén đi theo ta xuống chân núi.
"Đại sư tỷ, tỷ cứ yên tâm. Chờ ta kế nhiệm vị trí phủ chủ, ta nhất định sẽ đón tỷ quay về."
Đôi mắt ngây thơ đáng yêu ấy, là ký ức sâu đậm nhất của ta về Lạc Ninh.
Chỉ tiếc rằng, tiểu sư muội thông minh lanh lợi năm ấy, sau một lần xuống núi mười năm trước, mãi mãi không thể quay về nữa.
Tang lễ của Ninh Quý phi do Hoàng hậu chủ trì.
Lý Tuyên từ đầu đến cuối không hề lộ diện, nhưng vẫn không quên hạ một đạo thánh chỉ, giáng Ninh Quý phi xuống hàng phi rồi mới nhập táng.
Trong linh đường, pháp sư tụng kinh siêu độ vong linh.
Hoàng hậu và các phi tần trong hậu cung như Lan Tiêu đều mang vẻ mặt đau buồn, nhưng chẳng bao lâu đã lần lượt lui về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Tam hoàng tử Lý Thừa Ân từ đầu đến cuối vẫn quỳ thẳng lưng, thần sắc buồn bã mà không lụy.
Khi hắn chưa đầy trăm ngày tuổi đã bị đưa lên xe ngựa đi Trường Lăng, như một món lễ vật mà sinh mẫu dâng ra, từ lâu đã bị người đời lãng quên.
Mãi đến gần đây quay về hoàng cung, hắn mới lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất nhiên cũng có kẻ tìm đến nịnh bợ hắn, nhưng vị Tam điện hạ này thoạt nhìn ôn hòa, kỳ thực rất khó gần.
Hắn không kết giao, không xử lý chuyện gì, gặp chuyện thì khoanh tay đứng ngoài, tuổi còn nhỏ mà sống như người chết.
So sánh hai bên, Thái tử điện hạ tuy rất coi trọng tôn ti và quy củ, nhưng khi gặp chuyện vẫn còn biết mở miệng nói vài câu.
Vậy nên, đối với vị Tam hoàng tử này, sinh mẫu đã mất, Thái hậu đóng cửa không gặp ai, tiền đồ thì không rõ, hoàng đế lại chẳng đoái hoài, mọi người đều chẳng cần phải diễn trò, cứ coi như không thấy hắn, ai nấy làm việc của mình.
Ta khuyên hắn nghỉ ngơi: "Điện hạ, xin hãy bảo trọng thân thể mình."
Lý Thừa Ân vẫn không đứng dậy.
"Quốc sư đại nhân, đây là đạo làm con, việc ta nên làm."
Có người thấy vậy, nói ta tự rước lấy nhục, bị Tiêu tiệp dư liếc cho một cái.
Lan Tiêu ghé sát tai ta nói nhỏ:
"Tỷ đừng trách hắn. Hắn chưa từng được gặp mặt Ninh phi, e là đang rất đau lòng."
Ta nhàn nhạt đáp: "Sao ta có thể trách hắn chứ?"
Cho đến khi Từ Chẩn đến thắp hương cho Lạc Ninh, nghe nói Lý Thừa Ân đã quỳ suốt đêm chưa ăn uống gì, mới buộc phải kéo hắn về nghỉ ngơi.
Hắn là thầy của Lý Thừa Ân, lời nói rất có trọng lượng.
Từ Chẩn sai người đưa cơm tới, tự tay gắp thức ăn cho hắn, khuyên hắn phải chăm sóc sức khỏe, còn lo hắn đối phó qua loa nên nhất định ngồi giám sát đến khi ăn xong.
Lý Thừa Ân nói rất ít, chỉ lặng lẽ bưng bát cơm lên ăn, ăn xong một bát, bỗng nhiên đặt đũa xuống.
"Từng ấy năm, bà ấy chưa một lần đến thăm ta. Dù ta đã trở về rồi..."
Hắn gục đầu xuống bàn bật khóc, giọng nghẹn ngào không rõ:
"Thưa thầy, nếu bà ấy đã sinh ra ta, tại sao lại không yêu ta chứ?"
Nỗi đau bị dồn nén suốt mười năm của một đứa trẻ, đều vỡ òa trong tiếng khóc ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!