Nàng ta bật dậy tỉnh giấc, vẫn đang nằm trên giường trong Phượng Nghi cung, áo lót ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi hồi thần, vừa thở phào nhẹ nhõm liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ta, nàng ta toàn thân cứng đờ.
Ta cầm khăn tay, đang lau mồ hôi cho nàng ta.
Lạc Ninh không thèm để tâm, đẩy ta ra, rút chiếc gương đặt bên gối soi mặt mình, phát hiện gương đã mờ mịt, thế nào cũng không nhìn rõ.
Nàng liều mạng lau gương, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Ta lạnh nhạt nhìn: "Ngươi dùng khống mộng thuật để lên làm quý phi, giờ thì bị nhốt lại nơi này, cứ làm quý phi cả đời đi."
Lạc Ninh buông gương xuống, gạt nước mắt, giọng hạ thấp.
"Sư tỷ, ngươi đừng trách ta. Nếu trách, chỉ có thể trách khống mộng thuật thôi. Nó khiến người ta dễ dàng đạt được d*c v*ng, mà một khi d*c v*ng được thỏa mãn thì không thể dừng lại được nữa. Nhưng..."
Ta đang định tiến lại gần nghe rõ.
Nàng ta bỗng giật lấy chiếc gương nhỏ bên hông ta, hất chăn nhảy xuống giường.
"Sư tỷ, từ ngày đầu ngươi vào cung, ngày đêm đều mang theo chiếc gương này."
Nàng giơ gương lên đối mặt với ta: "Ta vẫn luôn nghĩ, có khi nào, đây chính là mộng tâm của ngươi?"
"Không phải. Tốt nhất là trả lại cho ta."
Ta chìa tay ra, chậm rãi tiến đến gần.
Thấy vậy, Lạc Ninh nhếch môi cười lạnh, định ném gương xuống đất.
Ta vung tay lên, chiếc gương lập tức bay khỏi tay nàng ta, xoay tròn giữa không trung.
Mặt gương tuôn trào ánh sáng trắng như lụa, dần hiện lên hình bóng một người.
Thân hình Lạc Ninh bỗng loạng choạng, ngã nhào xuống đất.
Chiếc gương rơi gọn vào tay người kia.
Người đó quay lưng về phía ta, bước vòng ra sau lưng ta, hai tay khoanh hờ trước ngực, dáng vẻ lười nhác.
"Quý phi nương nương à, tỷ muội các ngươi đấu pháp, ngươi muốn g.i.ế. c nàng ta thì được, sao lại định g.i.ế. c ta?"
"Là ngươi? Các ngươi..."
Lạc Ninh sợ hãi đứng dậy, quay người bỏ chạy.
Đám cung nữ từ ngoài xông vào định ngăn cản nàng, đều bị nàng xô bật ra.
Nàng trèo lên mái Phượng Nghi cung, nhảy vọt về phía trước——
Ta không đuổi theo: "Ngươi về đi."
Người kia ghé sát tai ta, đặt gương vào tay ta.
"Ta rất giận đấy."
Ta vung tay, bóng dáng kia liền tan biến.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Ninh lại choàng tỉnh trên giường, bốn mắt nhìn nhau với ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!