Sở Vô Yếm nhìn biểu cảm của ta, như đã hiểu:
"Yêu cái đẹp là bản tính con người, đế vương lại càng không tránh khỏi."
"Chỉ vì gương mặt này sao?"
Trong lòng ta khẽ động, từ từ đưa tay gỡ lụa mỏng xuống.
"Gương mặt này, Sở đại nhân đã nhìn mười năm, còn có thể chỉ là lòng yêu cái đẹp nông cạn thôi sao?"
Sắc mặt Sở Vô Yếm bỗng trở nên nghiêm nghị, không nói lời nào.
Ta bước gần hắn một bước nhỏ, hắn lập tức lui về sau một bước lớn, tay chống lên mép bàn, chén trà trên bàn khẽ rung lên phát ra tiếng va chạm.
"Khương Tiễn."
Giọng điệu hắn mang theo cảnh cáo.
Ta khựng lại, rồi khẽ thử dò hỏi: "Sở Vô Yếm, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
Mấy ngày nay, Lạc Ninh tạm ở lại Phụng Nghi cung.
Tam hoàng tử sáng tối đều đến thỉnh an nàng, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Vài lần như thế, ai cũng hiểu Lạc Ninh không muốn gặp hắn.
Chỉ có Lý Thừa Ân vẫn ngày ngày đến thăm mẫu thân.
Trong cung không ai là không thương cảm cho Tam điện hạ, mỗi lần gặp đều không khỏi an ủi vài câu.
Ta và Lan Tiêu đi ngang Phụng Nghi cung, cách mấy lớp cửa cung, trông thấy Tam điện hạ từ trong đi ra, đúng lúc gặp được huynh trưởng của hoàng hậu là Từ Chẩn cùng Thái tử trở về.
Ba người tụ lại trò chuyện, bầu không khí trông có vẻ rất hòa thuận.
"Quốc cữu Từ Chẩn tài hoa xuất chúng, danh vang kinh thành, chỉ là thân thể không tốt. Lần này về kinh cũng không ra ngoài nhậm chức nữa, sẽ làm phò tá dạy dỗ Thái tử."
Lan Tiêu thu hồi ánh mắt.
Ta nhìn ba người từ xa.
"Cữu cữu dạy cháu ruột, hoàng hậu quả thực dụng tâm với Thái tử."
"Đặt lên bàn cân thì Tam điện hạ thật đáng thương. Nghe nói cũng nhờ Từ Chẩn nhắc đến, hoàng thượng mới nhớ ra Tam điện hạ, cho phép học cùng."
Một người là Thừa Đức, một người là Thừa Ân.
Một người mang theo cơ nghiệp giang sơn, một người chỉ là ân huệ vua ban.
Từ cái tên cũng thấy rõ Lý Tuyên thiên vị ai hơn.
Tối đó, Sở Vô Yếm bày tiệc mời Từ Chẩn.
Từ Chẩn tửu lượng kém, Sở Vô Yếm đỡ hắn vào trong phòng nghỉ.
Tùy tùng lại nói Từ Chẩn xưa nay không nghỉ lại bên ngoài, muốn đưa hắn về phủ.
Sở Vô Yếm vào hỏi ta: "Làm sao bây giờ?"
Lúc ấy ta đang ngồi bên giường, nhìn Từ Chẩn đang ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!