Mở mắt tỉnh dậy, ngoài trời đã là ban ngày.
Thi triển Yểm Mộng vô tận khiến mắt ta cay xè mờ mịt.
Ta lấy nước lạnh đắp lên mắt, nghỉ một lát mới đứng dậy.
Mới dùng cơm trưa chưa được bao lâu, Lạc Ninh cũng đã ra khỏi ngục rồi.
Nghe nói lúc Sở Vô Yếm đến ngục, đúng lúc bắt gặp Lạc Ninh đang cầm viên đá tự đập đầu, m.á. u chảy không ngừng từ trán.
Lúc đó, Lạc Ninh lại cực kỳ vui vẻ, nửa khuôn mặt đầy máu, đứng trong ngục không ngừng cười to.
Ai nhìn thấy cũng đều nghĩ rằng nàng ta bị điên rồi.
Thái y viện cũng chẩn đoán như vậy.
Hoàng đế để hoàng hậu đón Lạc Ninh ra ngoài để tĩnh dưỡng, nhưng không cho nàng ta quay về nơi ở của quý phi, mà chỉ cho ở tạm trong cung của hoàng hậu.
–
Tại Phượng Nghi cung, có không ít người đến thăm bệnh.
Ta và Lan Tiêu cũng tới.
"Hoàng hậu xưa nay không thích nơi đông người, lại càng không ưa ta, không ngờ hôm nay lại cho vào."
Lan Tiêu quay đầu lại tò mò hỏi: "Sao tỷ đoán chắc lần này không uổng công?"
"Rất đơn giản. Cho dù Lạc Ninh giả điên, hoàng hậu cũng sẽ không muốn chịu trách nhiệm. Cho nên người đến càng nhiều càng tốt."
Lạc Ninh được an trí tại thiên điện, lúc này cửa cung người ra kẻ vào, bên trong ồn ào náo nhiệt.
Khi ta và Lan Tiêu đến cửa thì vài vị tần phi vừa đi ra, vừa trò chuyện cùng Lan Tiêu, bảo chúng ta khỏi cần vào nữa.
Nghe nói Lạc Ninh thật sự phát điên, bao nhiêu người cùng đè cũng không ép nàng ta nằm xuống nổi.
Hơn nữa, nàng ta nhất định đòi hoàng hậu lấy loại hương nàng ta thường dùng, còn phải để một chiếc gương bên gối mới chịu yên tâm nghỉ ngơi.
Lan Tiêu lập tức nhập hội cùng bọn họ, trò chuyện rôm rả, vừa khéo va phải một tiểu cung nữ đang vội, khiến hộp hương trên tay nàng ta rơi xuống đất.
Tiểu cung nữ kia chính là người được sai đi lấy hương cho Lạc Ninh, lúc này hộp hương vỡ tan tành.
Mọi người đều biết hoàng hậu đang sốt ruột, lại sợ Lạc Ninh lại phát điên, may thay Lan Tiêu nhặt vài mảnh lên ngửi thử, nói hương này giống với trầm hương được Hoàng thượng ban, rồi bảo cung nữ cứ đến cung của nàng lấy dùng tạm.
Lan Tiêu đến cáo từ ta.
Khi lướt qua ta, nàng lén giấu đồ vào tay áo của ta.
Ta một mình đi trong Phượng Nghi cung, dựa theo lộ tuyến trong mộng, tìm kiếm mộng tâm của Lạc Ninh.
Chưa đi được bao xa, phía sau có người gọi ta.
"Khương quốc sư."
Ta quay đầu lại, là hoàng hậu Từ Trĩ.
Từ Trĩ và Từ Chẩn là huynh muội ruột, dung mạo có ba phần tương tự, đều là mỹ nhân nổi bật.
Nhưng nếu Từ Chẩn như ngọc, ôn hòa không lộ sắc, thì muội muội Từ Trĩ lại sắc sảo hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!