Chương 20: (Vô Đề)

Trong mộng, thời gian và không gian là vô hạn, nếu không thoát được thì mạch m.á. u trong mắt sẽ sung huyết mà vỡ toạc.

Ta hóa ra một cây nến, giơ lên phía trước.

Muôn vàn con bướm đổi hướng, ào ạt bay về phía tay ta, hợp thành một ngọn đèn khổng lồ bất diệt.

Bướm trắng liên tiếp bị hút tới, xác chúng rơi từ tay ta xuống, rải đầy giữa không trung, như một trận tuyết lớn.

Lý Tuyên sững sờ không nói nên lời trước cảnh tượng đó.

Bình thường ta cùng hắn chơi đùa trong mộng như trẻ con, còn hôm nay là *thuật huyễn sát  trong mộng, vượt qua mọi quy tắc trời đất, vừa kinh tâm động phách, vừa tráng lệ rực rỡ khiến người ta không thể dời mắt.

(*thuật huyễn sát: kỹ năng lợi dụng giấc mộng để tạo ra ảo ảnh, mê hoặc tâm trí đối phương, từ đó g.i.ế. c c.h.ế. t họ trong mộng)

Đến khi những con bướm cuối cùng sắp cháy hết, từ không trung thổi tới một luồng gió dữ dội, ngọn lửa nghiêng về phía ta và Lý Tuyên.

Ta không thể đẩy Lý Tuyên ra, dù sao hắn cũng là hoàng đế, đành phải chắn phía trước hắn.

Khi ngọn lửa ập đến, mái tóc dài tung bay, tấm lụa che mặt của ta từ từ cháy rụi, để lộ toàn bộ dung nhan.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi ảo ảnh đều tan biến, cả quá trình rơi xuống cũng dừng lại.

Phía sau ta, Lý Tuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt ta, mắt hơi trợn lên.

Không xa, Phùng Thông kia hiện thân, ánh mắt như cười như không, giọng nói trầm thấp:

"Quốc sư dung mạo khuynh thành như vậy, còn muốn dắt hoàng đế tìm hoa hỏi liễu sao?"

Ta nheo mắt nhìn người trước mặt.

"Ngươi yêu thích dung nhan của Thái hậu đến vậy sao? Chi bằng kiếp sau đầu thai làm nữ nhi đi?"

Kẻ kia khẽ cười, dưới ánh mắt chăm chú của ta, dung mạo dần dần thay đổi.

Hắn không còn là Phùng Thông, thậm chí cũng chẳng phải là nữ tử, mà là một nam nhân ngũ quan rõ ràng, nhất là dáng vẻ lơ lửng giữa không trung, càng toát lên vẻ tiên khí ngọc cốt.

Lý Tuyên nhận ra hắn: "Đó là du y do Quý phi mời đến."

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi nói: 

"Hắn không phải du y, mà là người của Điểm Hồng Tùng, chuyên g.i.ế. c người trong mộng."

Người kia nghiêng đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, môi khẽ cong lên nụ cười nhạt.

"Tại hạ, hộ pháp của Điểm Hồng Tùng, tên gọi Chẩm Nguy."

"Trong mộng sao có thể g.i.ế. c người?" Lý Tuyên khó hiểu.

Chẩm Nguy khẽ cúi mắt, giọng nói thấp trầm dễ nghe: 

"Chuyện này ấy à, thử rồi sẽ biết thôi."

Vừa nói, cổ tay hắn xoay một vòng, trong tay bỗng hiện ra một thanh trường kiếm.

Kiếm khí quét ngang giữa không trung, gió mây lập tức cuộn lên.

Lý Tuyên tiến lên nửa bước, mặt trầm xuống nhìn hắn.

"Ngươi là người do Quý phi mời đến, hẳn biết trẫm là hoàng đế, còn dám ra tay?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!