Chương 98: Em chẳng thương chị gì cả

Lâm Diệc Ngôn là người yêu sạch sẽ đến gần như có chút ám ảnh, nhưng cô lại chẳng hề ngại chiếc màn thầu dính đầy nước bọt của Trình Nặc. Cô thản nhiên nhai chiếc màn thầu nhạt nhẽo từng miếng một, dáng vẻ tao nhã thong dong, ăn đến ngon miệng và thỏa mãn.

Biết rõ bánh bao hấp sẽ gợi lên những ký ức ngọt ngào từng có, Lâm Diệc Ngôn vẫn cố tình mua đến để dụ dỗ Trình Nặc. Muốn nói cô không cố ý, Trình Nặc mới không tin!

Nhưng cho dù cố ý thì sao chứ, Trình Nặc không có cách nào với cô, bởi vì thực sự không thể mặt dày mà chất vấn cô......

Gió cuối thu vừa se lại vừa lạnh, Trình Nặc thổi nửa ngày mặt đều cứng đờ, vẫn cảm thấy rất nóng. Cũng may hôm nay nàng có dự liệu trước, vì lười không buộc tóc nên mái tóc dài hơi xoăn mềm mại ghé vào mặt, có thể giúp nàng che đi ánh mắt của Lâm Diệc Ngôn.

Không ăn bữa sáng mà sao lại lắm chuyện thế này?

Trình Nặc bỗng chốc cảm thấy bánh bao hấp trong tay không còn thơm nữa, không còn tâm trí mà thưởng thức, nàng một miếng một miếng nhét đầy miệng, nuốt chửng hết năm chiếc bánh bao hấp còn lại, cầm lấy sữa đậu nành uống cạn một hơi. Toàn bộ quá trình ăn uống không đến ba phút, ăn quá vội suýt chút nữa nghẹn chết mình.

Trình Nặc lau miệng, thu dọn túi rác, ngước mắt lên, phát hiện Lâm Diệc Ngôn đang cầm nửa chiếc màn thầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, biểu cảm cứng lại, ra vẻ trấn định nói: "Nhìn gì? Ợ ——"

Lâm Diệc Ngôn hoàn toàn bị cách ăn như gió cuốn mây tan của nàng làm kinh ngạc, nhìn nàng nghẹn đến đỏ bừng mặt, thần sắc thu lại, đưa ly sữa đậu nành chưa động đến của mình sang, nói: "Uống đi."

Trình Nặc nghẹn đến khó chịu, quả thật cần chút nước, nhưng vẫn biết khách khí một chút, rót một nửa sữa đậu nành sang ly của mình, để lại cho cô một ít.

Thêm nửa ly sữa đậu nành vào bụng, Trình Nặc cuối cùng cũng đỡ hơn, vỗ ngực thuận khí.

Lâm Diệc Ngôn lặng lẽ rụt tay muốn vỗ lưng nàng lại, nhìn đôi mắt rưng rưng vì nghẹn của nàng, nói: "Lần sau đừng ăn nhanh như vậy, không tốt cho dạ dày."

"......" Chẳng phải đều là vì chị sao! Trình Nặc nhìn chiếc màn thầu trong tay cô, muốn giục cô ăn nhanh để còn lái xe mà không biết nói thế nào, ngượng nghịu quay đầu đi, giả bộ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lâm Diệc Ngôn ăn uống luôn rất chậm, nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải đưa Trình Nặc đi làm, không khỏi tăng tốc độ.

Hai người mất hơn 10 phút để giải quyết bữa sáng, Lâm Diệc Ngôn xuống xe vứt rác, trở lại trong xe, một lần nữa lên đường.

Xe vừa lăn bánh, tốc độ luân chuyển của gió cũng theo đó nhanh hơn, gió lạnh căm căm ùn ùn thổi vào, Trình Nặc không nhịn được "tê" một tiếng.

"Đóng cửa sổ đi, kẻo cảm lạnh." Lâm Diệc Ngôn bên cạnh nhắc nhở.

Trình Nặc đành phải đóng cửa sổ lại, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng.

Lâm Diệc Ngôn trực tiếp khóa cửa sổ lại.

Sau tiếng "tách", mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Mùi hương trong xe vẫn chưa tan hết, Lâm Diệc Ngôn sợ Trình Nặc lạnh, bật điều hòa nóng lên mức tối đa. Hơi nóng hầm hập không ngừng phun ra từ cửa gió, khuôn mặt nhỏ bé cứng đờ vì gió lạnh của Trình Nặc dần dần dịu đi, sắc mặt dần trở nên hồng hào.

Nàng vốn dĩ không định nói chuyện với Lâm Diệc Ngôn, nhưng Lâm Diệc Ngôn luôn cố gắng mở đề tài. Khi nàng không nhịn được ngáp một cái nhỏ vì hơi nóng quá dễ chịu, Lâm Diệc Ngôn quan tâm hỏi: "Tối qua có phải không nghỉ ngơi tốt không?"

Trình Nặc che miệng, qua gương chiếu hậu đối diện với ánh mắt cô, vội vàng dời đi, khẽ "ừ" một tiếng.

"Là vì chăm sóc Trần Nhiễm sao? Em ấy thế nào rồi?"

Trần Nhiễm nào cần người chăm sóc, quậy xong trực tiếp ngất đi, Trình Nặc bớt đi không ít lo lắng. Không nghỉ ngơi tốt đương nhiên không phải vì Trần Nhiễm, mà vì nghĩ đến việc ngày mai đi làm phải đối mặt với Tô Uyển mà sầu, có lẽ cũng liên quan đến những lời Lâm Diệc Ngôn nói lúc sắp đi? Tóm lại Trình Nặc tối qua đã mất ngủ rất lâu mới ngủ được.

Hai nguyên nhân này tùy tiện cái nào Trình Nặc cũng cảm thấy không thích hợp để trả lời, ánh mắt nàng chợt lóe, cố tình bỏ qua câu hỏi đầu tiên, nói: "Nhiễm Nhiễm uống say không nhớ gì cả, cũng không có di chứng gì của say rượu, khá tốt." Chỉ là có chút xui xẻo, lúc thức dậy đi WC còn ngã chổng mông.

Nếu không phải Trần Nhiễm ngã một cú đó, Trình Nặc hôm nay sáng sớm cũng sẽ không dậy sớm như vậy.

Trình Nặc đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn bên cạnh, hỏi: "Chị dậy lúc mấy giờ?"

Khi Trình Nặc tỉnh dậy đã xem giờ, lúc đó mới hơn 6 giờ. Mà khi nàng rửa mặt, Lâm Diệc Ngôn vừa vặn lái xe đến dưới ký túc xá. Nói như vậy, Lâm Diệc Ngôn thức dậy chẳng phải còn sớm hơn nàng một canh giờ sao?

Trình Nặc ước lượng quãng đường từ nhà Lâm Diệc Ngôn đến trường, tính thêm thời gian rửa mặt, suy đoán Lâm Diệc Ngôn có thể dậy sớm hơn nàng khoảng nửa giờ.

Nhưng không ngờ câu trả lời của Lâm Diệc Ngôn làm nàng chấn động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!