Chương 95: Em từ chối chị hết lần này đến lần khác

Hẹn hò?!

Tuy rằng tối hôm qua Lâm Diệc Ngôn mới thề thốt mỗi ngày sẽ theo đuổi nàng lại từ đầu, nhưng Trình Nặc phát hiện mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghe Lâm Diệc Ngôn nói muốn hẹn nàng, nhịp tim lập tức loạn xạ, một câu đơn giản mà nàng nói lắp bắp: "Chị...... Sao chị đột nhiên nói cái này, chị không phải vừa mới khỏe sao?"

Sốt cao vừa hạ đã muốn hẹn hò, người này cũng quá nóng vội không chờ nổi đi!

Lâm Diệc Ngôn dường như cũng cảm thấy mình có chút sốt ruột, suy nghĩ một lát, như có chút ngượng ngùng, giọng nói nhỏ hơn: "Triệu Việt nói với chị, tổ của em hai ngày này nghỉ, chị sợ em đi làm lại phải tăng ca mỗi ngày, cho nên mới muốn hẹn em. Tối nay được không? Thời gian và địa điểm em quyết định."

Hôm qua Triệu Việt đưa Trình Nặc về, hai người trên xe trò chuyện rất lâu, Trình Nặc quả thật đã nói hai ngày này mình nghỉ không phải đi làm, còn tối nay thì...... Thật là không khéo.

Dưới gốc cây đại thụ trước cửa ký túc xá, có đôi tình nhân ôm nhau nói nhỏ, Trình Nặc nhìn vẻ tình chàng ý thiếp của họ, bĩu môi nói: "Tối nay tôi không rảnh."

"Thật ra," giọng Lâm Diệc Ngôn hơi chậm lại, mang theo chút chần chừ và dò hỏi, "Chị nhờ Triệu Việt xem lịch của em rồi, tối nay em không có tiết. Nặc Nặc, nếu em cảm thấy chị quá vội vàng, vẫn chưa muốn hẹn hò với chị thì cứ nói thẳng, chị sẽ không ép em."

Lâm Diệc Ngôn cho rằng nàng cố ý từ chối sao? Trình Nặc ngẩn người, hơi bực mình nói: "Tôi không có lừa chị, tối nay tôi thật sự có việc!"

"Nói cách khác, nếu tối nay em rảnh thì em thật ra là muốn hẹn hò với chị, đúng không?"

"......" Trình Nặc không nói như vậy, nhưng Lâm Diệc Ngôn cứ khăng khăng hiểu như thế, nàng nhất thời cũng không biết phản bác thế nào, môi mấp máy vài lần, lảng tránh nói: "Dù sao tối nay không được."

Đây thật sự không phải là cái cớ, buổi tối Trình Nặc và Trần Nhiễm còn phải đi ăn mừng sinh nhật Tô Uyển. Nhưng nàng không nói cho Lâm Diệc Ngôn cụ thể tối nay mình muốn đi đâu, Lâm Diệc Ngôn dường như cũng không định hỏi, im lặng hai giây rồi thỏa hiệp: "Vậy lần sau đi, đợi hôm nào em có thời gian, chúng ta lại hẹn."

Lần sau là khi nào đây? Trình Nặc cũng không quá mong đợi, chỉ là bị giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của cô làm ngứa tai, đổi điện thoại sang bên kia, hắng giọng nói: "Chị mới khỏi bệnh, nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Tuy rằng giọng Trình Nặc nghe có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng Lâm Diệc Ngôn vẫn nghe ra ý quan tâm, trong lòng một trận xúc động, dịu dàng nói: "Nghe em, chị sẽ ở nhà nghỉ ngơi không đi đâu hết."

"......" Trình Nặc không biết nói gì.

Lâm Diệc Ngôn luôn luôn mạnh mẽ, nhưng không biết từ khi nào, mặc kệ Trình Nặc nói gì, Lâm Diệc Ngôn vậy mà đều vô điều kiện phục tùng.

Trình Nặc không chắc Lâm Diệc Ngôn có phải đang lấy lòng mình không, Lâm Diệc Ngôn ngoan ngoãn như vậy khiến nàng có chút không quen, điện thoại vừa mới đổi bên, cảm giác bên tai này lại bị nóng lên.

Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, Trình Nặc theo bản năng nhìn sang, phát hiện là Trần Nhiễm tỉnh, dùng tay che mic, nhỏ giọng nói: "Không nói nữa, tạm biệt."

Chưa đợi Lâm Diệc Ngôn đáp lời, Trình Nặc đã đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện trước khi Trần Nhiễm xuống giường.

Hôm nay không cẩn thận ngủ quên, nửa ngày cứ thế trôi qua, buổi chiều còn hai tiết học, rửa mặt xong, Trình Nặc và Trần Nhiễm mang sách giáo khoa đi đến nhà ăn.

Đợi một lúc lâu mới mua được cơm, Trình Nặc tìm được hai chỗ trống, ngồi xuống thì thấy đồ ăn trong khay của Trần Nhiễm, ngạc nhiên nói: "Gọi nhiều như vậy, cậu không phải nói muốn để bụng đến tối sao?"

Trần Nhiễm chẳng hề thấy ngại, xắn tay áo gặm đùi gà, thích thú nói: "Còn mấy tiếng nữa cơ mà, không ăn no thì làm sao có sức đi học."

Trình Nặc dở khóc dở cười với lý lẽ vớ vẩn của cô bạn.

Học xong cũng mới hơn 4 giờ, Trình Nặc và Trần Nhiễm về ký túc xá đọc sách một lát, 6 giờ rưỡi, Tô Uyển đến đúng giờ.

Tô Uyển gọi điện thoại cho Trình Nặc, bảo họ xuống dưới.

Trình Nặc bỏ món quà đã chuẩn bị trước vào túi, cùng Trần Nhiễm xuống lầu.

Vừa ra khỏi cổng ký túc xá, thấy Tô Uyển đang dựa vào xe bên cạnh, mắt Trần Nhiễm sáng rực, vội kéo Trình Nặc chạy tới: "Chị Tô, chị xinh quá đi!"

Tô Uyển là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật nên đương nhiên trang điểm tỉ mỉ, vì công việc, ngày thường cô ấy mặc đồ công sở lịch sự, hôm nay lại mặc một chiếc váy dài màu tím, chân đi đôi giày cao gót tinh tế, càng tôn lên vóc dáng cao ráo, mái tóc búi cao càng thêm phần quyến rũ, học sinh đi ngang qua dù nam hay nữ đều không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần.

Trình Nặc cũng bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc, không nhịn được khen ngợi: "Chị Tô, hôm nay chị đẹp quá."

Tô Uyển vuốt tóc, chiếc cằm tinh xảo hơi hếch lên, nói: "Chỉ hôm nay đẹp thôi sao?"

"Không đúng không đúng, ngày nào chị cũng đẹp. Nhưng hôm nay đẹp nhất." Trình Nặc tự trách mình ăn nói vụng về, lè lưỡi, cười ngọt ngào nói: "Chị Tô, sinh nhật vui vẻ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!