Từ ngày Lâm Diệc Ngôn đưa về, hai người họ bặt tin, liên lạc chỉ qua điện thoại với vài dòng hỏi han bệnh tình. Trình Nặc ngỡ rằng đối phương muốn cho nàng không gian riêng để suy nghĩ, nên đã chu đáo không làm phiền. Nàng cũng rụt rè chẳng dám chủ động tìm kiếm. Nào ngờ, lần gặp lại này lại là một khung cảnh thế này.
Cô gái kia, liệu có phải là mục tiêu mới của cô Lâm?
Trình Nặc không dám nghĩ sâu hơn. Nàng không muốn ác ý suy đoán ai, nhưng lòng trĩu nặng một nỗi khó chịu.
"Ngẩn người gì vậy?"
Một bàn tay chắn ngang tầm mắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Nặc. Nàng chớp mắt liên tục, rồi dõi theo năm ngón tay thon dài đang lay nhẹ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Nhiễm. Khóe môi nàng cứng đờ, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Cậu còn muốn chụp nữa không?"
"Chụp chứ." Trần Nhiễm hồn nhiên chẳng mảy may để ý đến những biến đổi nhỏ nhặt trên gương mặt cô bạn, hào hứng chỉ về phía một khóm đào khác: "Đi đi đi, chúng ta qua bên kia chụp mấy tấm nữa."
"Ừ, được." Trình Nặc khẽ cười, nhưng nụ cười có phần miễn cưỡng. Vừa bước đi, nàng lại không kìm được mà liếc về phía dãy ký túc xá kia.
Cửa xe vẫn tấp nập người ra vào, bóng dáng cao gầy lạnh lùng kia đã khuất dạng. Trình Nặc cắn chặt môi dưới.
Không chỉ riêng họ đến chụp ảnh, người đổ về ngày càng đông, hứng thú của Trần Nhiễm dần tan biến, nàng kéo Trình Nặc chụp vội vài tấm rồi thôi.
Trở về ký túc xá, Trần Nhiễm cởi giày nhảy phịch lên giường, giọng lười biếng: "Nặc Nặc gửi ảnh cho tớ đi."
"Ừ." Trình Nặc mở WeChat, nhấp vào ảnh đại diện của Trần Nhiễm, gửi những tấm ảnh vừa chụp bằng điện thoại mình cho bạn.
Không biết có phải do ngày khai giảng mạng trường chập chờn không, mấy tấm ảnh gửi đi rất lâu mới thành công. Trình Nặc tắt cửa sổ chat, đang định đặt điện thoại xuống đi nấu nước thì ánh mắt khựng lại ở ảnh đại diện cá vàng quen thuộc. Biểu cảm nàng thoáng thay đổi.
Chần chừ vài giây, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà nhấp vào.
Tin nhắn mới nhất vẫn là của Lâm Diệc Ngôn, vỏn vẹn mấy chữ hờ hững: "Đỡ rồi là tốt."
Rồi sao nữa?
Mối quan hệ của họ cứ thế kết thúc ư?
Không, họ thậm chí còn chưa thực sự bắt đầu, nói gì đến kết thúc.
Điện thoại trong lòng bàn tay nóng ran, ngón tay Trình Nặc lướt trên khung tin nhắn, nhìn chằm chằm vào nút "Xóa".
Muốn xóa đi hết dấu vết này, để lòng không vướng bận.
Ngón tay nàng khẽ động, đang chuẩn bị chạm vào nút xóa.
"Leng keng ——"
Một tiếng thông báo bất ngờ vang lên, trên ảnh đại diện cá vàng đột nhiên xuất hiện số "1" màu đỏ.
Ngón tay Trình Nặc phản ứng nhanh hơn cả lý trí, nàng nhấp vào tin nhắn mới, tim đột nhiên thót lên.
[Cô Lâm: Đang làm gì?]
Khi nàng đã chẳng còn ôm chút hy vọng nào, đối phương lại gửi đến một lời hỏi thăm.
Trình Nặc không rõ lòng mình đang cảm thấy thế nào, chỉ thấy nơi ngực nghẹn ứ như bị ai đó khoét một lỗ nhỏ, không khí tươi mới tràn vào, khiến nàng như sống lại.
Ổn định tâm trạng, ngón tay nàng gõ lên bàn phím.
[Trình Nặc: Không làm gì.]
[Cô Lâm: Ở đâu?]
Tốc độ gõ chữ của Trình Nặc nhanh hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!