Chương 6: Sợ tôi ăn em sao?

Trình Nặc đang sốt cao, trong đầu như có tiếng nổ vang, đôi mắt hạnh xinh đẹp bỗng trừng lớn: "Chị thích em?!"

"Không cần kinh ngạc đến mức đó." Người tỏ tình lại bình tĩnh hơn hẳn người bị tỏ tình. Trong mắt Lâm Diệc Ngôn ánh lên một tia sáng kỳ lạ, mang theo sự chắc chắn như đã nhìn thấu tất cả, giọng cô dịu dàng: "Em cũng rất có hứng thú với tôi, đúng không?"

!!!

Đầu Trình Nặc lập tức choáng váng, hô hấp rối loạn, miệng lắp bắp: "Chị chị chị..."

Lâm Diệc Ngôn thật sự sợ nàng lắp bắp đến cắn cả đầu lưỡi, ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên đôi môi khô khốc đỏ hồng kia, mỉm cười nói: "Tôi phát hiện ra từ sớm rồi."

... Phát hiện cái gì?

Giống như bị ai bóp nghẹt cổ họng, Trình Nặc hơi hé môi, môi dưới lướt nhẹ qua lòng bàn tay của cô, khiến nàng bất giác siết chặt hơi thở, quay đầu né tránh. Kinh hoảng đến mức chẳng nói nổi lời nào.

Đầu ngón tay Lâm Diệc Ngôn dính chút ẩm ướt, cô cũng không để ý, chỉ thong thả nhìn nàng, giọng nói lười biếng pha chút trêu chọc, như cố ý bóc trần sự ngụy trang của nàng: "Lần đầu gặp mặt, em nhìn tôi ít nhất hai phút."

"..." Có lâu như vậy sao? Tim Trình Nặc đập thình thịch.

Trong mắt Lâm Diệc Ngôn thoáng hiện ý cười nghiền ngẫm, cô tiếp tục: "Hôm qua sau khi lên xe, em vẫn luôn len lén nhìn tôi. Khi rời khỏi nhà tôi, em hỏi câu kia thật ra cũng là có mục đích — thử xem chúng ta có phải cùng một loại người hay không."

— "Nếu đối phương là đồng tính thì sao?"

— "Vậy, chị có phải không?"

— "Chị phải."

Trong đầu Trình Nặc bất giác hiện lên đoạn hội thoại cuối cùng khi rời khỏi nhà Lâm Diệc Ngôn hôm đó. Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến nàng khẽ nuốt nước bọt.

Cô ấy nói... không sai.

Không phải đơn thuần là tò mò, cũng không phải cảnh giác vì muốn tự bảo vệ mình. Ngày đó ở nhà Lâm Diệc Ngôn, lúc sắp rời đi, nàng hỏi câu kia... chỉ là để thử.

Thử xem Lâm tiểu thư có phải giống nàng hay không cũng là một người đồng tính.

Nàng đã từng lén nhìn cô, đã từng thầm mang tâm tư. Thì ra tất cả những điều đó, đều bị phát hiện từ lâu.

Bí mật của nàng... cuối cùng cũng bị nhìn thấu.

Về việc bản thân thích con gái, trước kia Trình Nặc thực ra cũng chưa từng xác định rõ ràng. Trong chuyện tình cảm, nàng mơ hồ, chậm hiểu. Phải đến lúc học cấp ba, nàng mới cảm thấy mình có gì đó "không giống người khác". Khi những bạn nữ khác xôn xao bàn tán về nam sinh đẹp trai hay nam minh tinh nào điển trai hơn, nàng lại chẳng thấy hứng thú chút nào. Ngược lại, mỗi lần nghe người ta thảo luận về con gái xinh đẹp, trong lòng nàng mới có chút cộng hưởng.

Thích "nhìn" người cùng giới không đồng nghĩa với thích thực sự, nhưng Trình Nặc lờ mờ nhận ra mình khác biệt. Nàng lên mạng tìm kiếm câu trả lời, làm một loạt bài test xu hướng giới tính, cuối cùng cũng xác định được — mình là les.

Lúc đó nàng còn nhỏ, phát hiện này khiến nàng từng rơi vào hoảng loạn và hoang mang. Nàng cảm thấy bản thân như một kẻ dị loại. Không dám nói với ai, chỉ biết lặng lẽ giấu nó đi. Nàng sợ bản thân sẽ khiến người khác khó chịu, cả thời cấp ba gần như không dám thân thiết với bất kỳ nữ sinh nào, càng không có bạn bè thân thiết.

Trình Nặc từng nghĩ mình giấu rất giỏi, không ngờ lần đầu gặp mặt đã bị Lâm Diệc Ngôn nhìn thấu toàn bộ.

Chẳng lẽ đây là "gaydar" trong truyền thuyết?

Trình Nặc rất rõ ràng về xu hướng của bản thân, nhưng nhiều năm qua, nàng chưa từng động lòng với bất kỳ ai.

Cho đến ngày hôm đó, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài khung cửa sổ, nàng gặp Lâm Diệc Ngôn — và nghe thấy tiếng xao động từ sâu trong tâm trí.

Đó là sự thật. Trình Nặc không thể phủ nhận.

Thậm chí trong lòng nàng còn nảy sinh một cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát: "Rốt cuộc em không cần phải giấu nữa."

Cảm giác nóng rực lan khắp cơ thể, nàng cắn môi, ánh mắt lúng túng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cô Lâm, em..."

Trình Nặc đột nhiên chẳng biết phải nói gì. Ánh mắt rõ ràng của đối phương khiến nàng luống cuống cúi đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!