Sốt rồi?
Trình Nặc đưa tay sờ trán, rồi lại sờ mặt mình. Không thấy có gì khác thường, chỉ cảm giác đầu ngày càng choáng váng.
Lâm Diệc Ngôn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng, không nhịn được bật cười, nắm lấy bàn tay gầy gò của nàng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt vì mất ngủ mà vằn lên tia máu nhưng vẫn sáng rực, cô nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"
"Ừm." Một tiếng mũi nghẹn ngào bật ra từ đôi môi đỏ mọng, nghe ra có chút uỷ khuất.
Lâm Diệc Ngôn hơi động lòng, nắm tay nàng kéo thẳng lên xe.
Trình Nặc bị kéo đi, hai chân nhẹ bẫng, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu vậy ạ?"
Lâm Diệc Ngôn quay đầu nhìn nàng một cái, thái độ không cho từ chối: "Đưa em đi khám bệnh."
"..."
Bị ốm nên không còn sức chống đối, Trình Nặc ngoan ngoãn để mặc cô nhét vào chiếc xe ấm áp.
Cửa xe đóng lại rồi lại mở ra. Lâm Diệc Ngôn vòng sang bên kia lên xe.
"Cạch—"
Tiếng chốt dây an toàn vang lên khe khẽ. Mùi nước hoa nhẹ nhàng len lỏi qua mũi, Trình Nặc vừa hoàn hồn thì phát hiện dây an toàn đã được cô cài giúp.
Khoảnh khắc Lâm Diệc Ngôn cúi người sát lại, nàng căng cứng cả người, thẹn thùng cúi đầu: "... Cảm ơn."
Lâm Diệc Ngôn hơi nghiêng đầu. Khoảng cách gần như thế, hơi thở nóng ấm của thiếu nữ phả vào mặt, mang theo hương thơm riêng biệt của tuổi trẻ.
Vì sốt nên môi nàng càng thêm đỏ mọng. Cô lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác, thấy tóc mái nàng bị gió thổi rối bời, suýt nữa thì đưa tay vuốt lại. Cô ngồi thẳng dậy, giọng nhẹ nhàng: "Gần đây có phòng khám tư, chúng ta ghé qua đó xem sao."
Ngày thường nếu bị cảm nhẹ, Trình Nặc chỉ tới phòng y tế. Nhưng hiện tại chưa khai giảng, phòng y tế chắc cũng chưa mở. Nàng chẳng rõ xung quanh có phòng khám hay không, chỉ đành gật đầu vâng dạ.
Xe chạy một lát liền đến.
Đây là một bệnh viện nhỏ thuộc khu dân cư, quy mô không lớn. Vì đến sớm nên hầu như không có bệnh nhân, cũng không cần phải xếp hàng.
Y tá giúp đo nhiệt độ cơ thể, Trình Nặc đúng là có hơi sốt nhẹ. Nghe nàng kể sơ qua về tình trạng cảm mạo và sốt mấy hôm trước, bác sĩ vừa kê đơn vừa nói: "Trước tiên làm xét nghiệm máu đã."
Trình Nặc cầm phiếu chuẩn bị đi lấy máu.
"Bên kia." Một giọng nói vang lên bên tai.
Trình Nặc quay sang nhìn, nhận ra người vừa nhắc nhở mình là Lâm Diệc Ngôn. Đột nhiên nàng nhớ lại khi nãy trong điện thoại, đối phương có nói là ra ngoài để giải quyết công việc.
"Cô Lâm, chẳng phải chị còn bận việc sao?" Nàng không muốn chỉ vì chuyện nhỏ của mình mà làm chậm trễ người ta.
Lâm Diệc Ngôn đút hai tay vào túi áo, giọng nhàn nhạt: "Không vội."
Trình Nặc định nói gì đó.
"Trình Nặc—"
Y tá gọi tên.
"Đi thôi." Lâm Diệc Ngôn hất cằm ra hiệu.
Trình Nặc đành ngậm miệng, đi lấy máu.
Kết quả xét nghiệm nhanh chóng được trả về, xác nhận chỉ là cảm mạo thông thường do nhiễm lạnh, kèm theo sốt nhẹ. Bác sĩ nhẹ giọng trấn an nàng: "Không có gì nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho em ít thuốc, về nghỉ ngơi đầy đủ là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!