Lâm Diệc Ngôn ôm bể cá trở về nhà mình.
Trong nhà đã sớm bị cô làm cho giống như hiện trường một vụ cướp bóc, cô làm như không thấy, trong mắt trong lòng chỉ có chiếc bể cá và chú cá bên trong, trân trọng nâng niu trong tay, vượt qua những chướng ngại vật trên sàn nhà, đặt nó lên bàn trà.
Cảm giác như thiếu một thứ gì đó, mắt cô khẽ đảo, nhìn thấy chậu cây xanh mà cô chăm sóc tươi tốt, Lâm Diệc Ngôn giật mình, ôm nó lại đặt bên cạnh bể cá.
Đây là chậu "Tiểu Lục", cũng là thứ trước đây Trình Nặc cùng cô mua.
Lúc trước khi mới mua về, Trình Nặc cũng bày đồ đạc ở đây như vậy. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, lòng Lâm Diệc Ngôn có chút bình yên. Nhưng cúi đầu nhìn lại, trong bể cá chỉ còn lại một mình "Lâm Tiểu Ngôn" cô đơn, nghĩ đến "Trình Tiểu Nặc" không biết bị Trình Nặc chôn ở nơi nào, lòng cô lại trào dâng một nỗi buồn đau.
Nhớ đến lúc rời nhà Triệu Việt, Triệu Việt đã kéo cô lại, nhìn chiếc bể cá cô đang ôm chặt trong tay như sợ bị người khác cướp đi, chần chừ nói: "Trình Nặc đã từ bỏ rồi, cậu mang về còn có ý nghĩa gì?"
Lâm Diệc Ngôn không biết có ý nghĩa hay không, cô chỉ biết mình đã sai, cô tỉnh ngộ, hối hận, cô muốn bù đắp.
Cô hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp, ngày mai, ngày mai cô sẽ đi giành Trình Nặc về!
Sắp xếp ổn thoả cho chú cá xong, Lâm Diệc Ngôn bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn trên sàn.
Lúc phá thì dễ dàng, lúc thu dọn lại phải trả giá bằng vô số sức lực và thời gian.
Lâm Diệc Ngôn đem đồ đạc từng cái trả về chỗ cũ, thu dọn chỉnh tề xong lại bắt đầu quét dọn vệ sinh, làm xong hết cả người đã mệt đến rã rời. Cô xoa xoa mồ hôi trên trán, nhặt chiếc điện thoại rơi trên đất lên, cắm sạc, mới phát hiện thời gian đã quá nửa đêm.
Cô mệt đến không muốn động đậy, ngồi bệt xuống tấm thảm trước sofa, ngón tay kẹp lấy tấm card màu tím nhạt kia, đọc đi đọc lại những dòng chữ trên đó.
Đây là chữ Trình Nặc tự tay viết, từng nét bút tinh tế xinh đẹp, nhìn ra được khi viết chắc chắn rất nghiêm túc.
Ngón tay Lâm Diệc Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve mấy chữ "Nặc Nặc của chị" ở cuối thư, đôi mắt đỏ hoe trào dâng một dòng nhiệt ý, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng, giọng run run gọi: "Nặc Nặc."
Đáp lại cô chỉ có không khí trống rỗng.
Yết hầu cô nghẹn lại, đưa tấm thiệp lên miệng, trân trọng đặt lên đó một nụ hôn, giống như đang hôn người viết chữ.
Cô áp tấm thiệp mang theo hơi ấm và hơi thở của Trình Nặc vào ngực, nhắm mắt cảm nhận nhịp đập rộn ràng đã lâu trong lồng ngực.
Cuối cùng Lâm Diệc Ngôn ngồi ngủ thiếp đi.
Thật ra cô không ngủ được bao lâu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vệt nắng nóng rực rỡ dừng ngay trên mí mắt cô, Lâm Diệc Ngôn chậm rãi mở mắt, lại bị chói đến vội vàng nhắm lại, đợi khi hoàn toàn thích ứng với ánh sáng mạnh, cô mới mở mắt ra lần nữa.
Đầu óc vừa tỉnh dậy còn đang trong trạng thái hỗn loạn, Lâm Diệc Ngôn đầu tiên là nghi hoặc không hiểu sao mình lại ngồi dưới đất, đôi mắt mơ màng đảo qua chậu cây xanh và bể cá trên bàn trà, đồng tử khẽ co lại, nhớ ra điều gì, cô vớ lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin, vừa nhìn thấy thời gian đã hơn 6 giờ, cô bật dậy, chịu đựng cơn đau đầu gối, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng ngủ.
Đi ngang qua bồn rửa tay, nhìn thấy vẻ tiều tụy chật vật của mình trong gương, Lâm Diệc Ngôn không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt lại, xoay người nhanh chân đi về phía khu vực tắm vòi sen.
Lâm Diệc Ngôn gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, cuối cùng cầm lấy ví tiền, điện thoại, chìa khóa rồi ra cửa.
Cũng may ra cửa sớm nên không gặp phải tắc đường, chưa đến hai mươi phút đã đến trường Đại học Truyền thông, cô lái xe đến dưới khu bảy ký túc xá nữ.
Dọc đường đi tâm trạng Lâm Diệc Ngôn rất ổn, đến nơi, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần sợ hãi, ngước mắt, xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía ban công phòng 203 tầng hai ký túc xá, vội vàng lại cúi đầu, nhìn vào gương chiếu hậu khuôn mặt không chút máu của mình, lúng túng kéo kéo chiếc váy trên người, khẩn trương mím mím đôi môi hơi khô.
Sớm như vậy, Trình Nặc đã tỉnh chưa?
Cô theo bản năng móc điện thoại ra, đăng nhập WeChat, nhấp vào ảnh đại diện của người có ghi chú "Bạn nhỏ" luôn được ghim lên đầu, còn chưa gõ ra một chữ, nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ chói mắt trong khung chat, lòng cô đột nhiên thắt lại, ngón tay dừng lại.
Suýt chút nữa đã quên, Trình Nặc đã sớm chặn cô rồi.
Lâm Diệc Ngôn thất bại tắt cửa sổ chat, ném điện thoại sang một bên, mang theo năm phần chua xót và năm phần thấp thỏm, vẫn bất động ngồi trong xe.
Cô liên tục xem giờ, khoảng mười phút sau, cuối cùng nghe thấy tiếng cửa ban công bị đẩy ra, còn có tiếng dép lê khẽ khàng chạm sàn.
Những âm thanh này nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng vẫn bị Lâm Diệc Ngôn mẫn cảm bắt được, đoán rằng có lẽ Trình Nặc đã tỉnh, khoảnh khắc ấy, tim cô như nhảy lên cổ họng, tinh thần căng thẳng cao độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!