Những lời của Triệu Việt tựa như một quả ngư lôi dưới nước, vừa ném ra không có phản ứng gì, hai giây sau "Oanh" một tiếng nổ tung.
"Không phải!" Trình Nặc và Trâu Duệ đồng thanh thốt ra hai chữ này, nhìn về phía đối phương, vẻ mặt đều trở nên rất mất tự nhiên.
Trình Nặc xấu hổ dời mắt đi.
Trâu Duệ cười ngượng nghịu, gãi gãi vành tai nóng bừng, giải thích với Triệu Việt đang vẻ mặt hài hước và tò mò: "Không phải đâu cô Triệu, bọn em... chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi ạ."
Triệu Việt vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn họ, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn nói: "Cuối tuần buổi tối hai đứa đơn độc chạy ra ngoài, cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi à?"
"Không không không, không phải hai người bọn em, còn có Trần Nhiễm nữa, Trần Nhiễm bạn ấy đi toilet rồi ạ." Trâu Duệ ngày thường là người rất sảng khoái và mạnh dạn, đối diện với sự nghi ngờ của giáo viên đột nhiên có chút luống cuống, giải thích xong lại không nhịn được nhìn Trình Nặc, khuôn mặt ngăm đen lộ ra một vệt đỏ ửng khó phát hiện, trong đôi mắt đen láy ánh lên một tia khác thường.
"......" Trình Nặc cảm thấy ánh mắt Trâu Duệ có chút nóng bỏng, trong lòng thấy kỳ quái, quay đầu đi, tầm mắt vô tình quét đến Lâm Diệc Ngôn đang đứng cạnh Triệu Việt.
Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn nhìn nàng. Đôi mắt màu nhạt kia không còn vẻ bình tĩnh không gợn sóng nữa, bên trong chứa đựng những cảm xúc khó hiểu, sâu thẳm đến mức như muốn hút người vào.
Tim Trình Nặc thắt lại, hốt hoảng quay đầu sang một bên, đôi mắt như không tìm được điểm tựa, suy nghĩ rối bời.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Nếu biết Lâm Diệc Ngôn và Triệu Việt cũng đến quán này, Trình Nặc thế nào cũng không đồng ý ăn lẩu. Tại sao nàng lại vội vàng như vậy chứ, ân tình khi nào cũng có thể trả, ngày mai, hoặc là sau cuối tuần cũng được, tại sao cố tình hôm nay lại gọi Trâu Duệ ra ngoài?
Bây giờ đi còn kịp không? Ý nghĩ muốn rút lui vừa lóe lên trong đầu Trình Nặc, nàng đã thấy hai người phục vụ, một người bưng nồi lẩu, một người bưng đồ nhúng đi về phía bàn của họ.
"Người đẹp phiền tránh một chút ạ." Người phục vụ bưng nồi lẩu nói với Lâm Diệc Ngôn đang chắn đường.
Lâm Diệc Ngôn chậm nửa nhịp mới nhận ra người nọ đang nói với mình, khẽ nói xin lỗi rồi dịch sang bên cạnh hai bước. Người phục vụ chen vào, chắn đi ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt trên mặt Trình Nặc.
Ở nơi cô không nhìn thấy, hai tay Trình Nặc nắm chặt lấy khăn trải bàn, thở ra một hơi thật dài.
"Hai người đẹp, hai vị muốn ngồi ở đâu ạ?" Người phục vụ dẫn Triệu Việt và Lâm Diệc Ngôn lên lầu cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, nghe xong cuộc trò chuyện của họ cảm thấy đều là người quen, lại thấy Triệu Việt và Lâm Diệc Ngôn vẫn đứng im ở đó, anh ta chợt nảy ra ý, nói: "Hay là hai vị ngồi cùng bàn với họ cũng được ạ, tôi sẽ mang thêm ghế cho hai vị."
Ngồi chung bàn? Triệu Việt và Lâm Diệc Ngôn còn chưa kịp lên tiếng, Trâu Duệ đã vỗ trán, như vừa nhớ ra điều gì vội hỏi: "Cô Triệu, hai cô muốn ăn cùng bọn em không ạ?"
Ngón tay Trình Nặc sắp làm rách khăn trải bàn, nàng cúi đầu không nói, trong lòng thực ra đã bắt đầu oán trách Trâu Duệ. Bữa cơm này là nàng mời khách, tại sao Trâu Duệ không hỏi ý kiến nàng trước khi hỏi câu đó?
Nếu Triệu Việt đồng ý ngồi chung bàn, Trình Nặc thật sự không biết nên ứng phó với tình huống tiếp theo thế nào.
May mắn Triệu Việt nói: "Ngồi chung thì ngồi chung, chúng tôi ngồi sau lưng các em."
Đùa thì đùa vậy, Triệu Việt cũng không đến mức không biết điều, Lâm Diệc Ngôn mặt mày đen sầm không biết trong lòng đang nghĩ gì, Trình Nặc cúi đầu không thèm nhìn ai, tình huống quỷ dị như vậy, nếu hai người họ thật sự ngồi xuống, e rằng cả hai nhóm đều ăn không thoải mái.
Triệu Việt đẩy nhẹ Lâm Diệc Ngôn. Lâm Diệc Ngôn liếc nhìn Triệu Việt một cái, rồi dời mắt sang nhìn Trình Nặc. Trình Nặc chỉ để lộ cho cô một bên mặt và đỉnh đầu với xoáy tóc, mắt cũng không nhìn cô một lần.
Lại bị làm ngơ.
Đôi môi mỏng mím chặt, Lâm Diệc Ngôn bước chân ra sau rồi dừng lại.
Trâu Duệ và Trình Nặc vẫn đứng đó, Trần Nhiễm đi toilet xong chạy lên, thấy hai người họ đứng im, nghi ngờ hỏi: "Hai cậu làm gì đấy?"Trình Nặc ngước mắt nhìn cô bạn. Trâu Duệ chỉ tay về phía sau: "Gặp cô Triệu."
Trần Nhiễm nhìn theo tay cậu bạn về phía cái bàn gần họ, vừa lúc Triệu Việt quay đầu lại mỉm cười chào cô, cô ngẩn người, vội vàng nói "Cô Triệu buổi tối tốt lành", chú ý thấy đối diện Triệu Việt còn có người ngồi, theo bản năng nhìn sang, liền thấy Lâm Diệc Ngôn mặt mày trầm xuống, vẻ mặt khó lường, sắc mặt cô khẽ biến, vội vàng nhìn Trình Nặc, há miệng muốn nói lại thôi.
Trình Nặc đại khái đoán được Trần Nhiễm đang nghĩ gì, lắc đầu ra hiệu bảo cô bạn đừng nói, kéo Trần Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc ngồi xuống.
Trâu Duệ cũng ngồi xuống theo sau.
Đồ nhúng đầy ắp gần như chiếm trọn cả bàn, nồi lẩu thanh cay sôi ùng ục, hương thơm ngào ngạt, khiến người ngửi thấy đều không khỏi chảy nước miếng. Bọn họ không ăn tối đã ra ngoài, bụng đều đói meo, nhưng trên bàn trừ Trâu Duệ ra, tâm trí Trình Nặc và Trần Nhiễm đều không đặt vào việc ăn uống.
Trâu Duệ trước khi ăn còn không quên thăm dò quay lại chào Triệu Việt: "Cô ơi, vậy bọn em ăn trước ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!