Trình Nặc một mình lang thang không mục đích đi dạo, nhận được tin nhắn hỏi han của Trần Nhiễm.
[Trần Nhiễm: Còn chưa mắng xong sao? Cũng chỉ trốn một tiết thôi mà, đâu cần mắng lâu như vậy chứ.]
Trình Nặc nhìn thời gian, từ khi cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi đã nửa tiếng, quả thật rất lâu, khó trách Trần Nhiễm nghi ngờ.
[Xong rồi, đang về.]
Từ đây đến dãy bảy còn một đoạn đường dài, trời quá nắng lười đi bộ, nàng đứng bên đường chờ xe buýt trường, ngồi trên chiếc xe buýt mát mẻ, mới chợt nhớ ra hình như có chút không ổn, móc chiếc gương nhỏ trong túi ra, quả nhiên thấy mắt hơi sưng.
Về như vậy chắc chắn sẽ bị Trần Nhiễm phát hiện.
Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, Trần Nhiễm từ nhà vệ sinh ra đã nhìn chằm chằm mắt nàng kêu lên: "Giáo viên chủ nhiệm mắng cậu khóc hả?!"
Trên đường về Trình Nặc còn đang rối rắm không biết giải thích chuyện mắt thế nào, bị Trần Nhiễm hỏi vậy không khỏi có chút buồn cười, nàng nảy ra ý hay, giả bộ lau lau nước mắt đã khô từ lâu, khóc thút thít nói: "Đúng vậy, sau này tớ không bao giờ trốn học nữa, thật sự xấu hổ quá hu hu hu hu."
"...... Được được, lần sau tớ không bỏ cậu lại nữa ha." Vì trốn học mà cảm thấy xấu hổ đến khóc, lý do này nghe qua rất vô lý, bất quá chuyện này đặt lên người Trình Nặc, Trần Nhiễm chút nào không nghi ngờ, an ủi xong nàng , chỉ vào túi đồ trên bàn nói: "Mua cho cậu bánh bao và sữa đậu nành này, mau ăn đi."
"Cảm ơn Nhiễm Nhiễm, cậu tốt với tớ nhất ~"
"Ai người cậu toàn mồ hôi, đừng cọ vào người tớ!"
Trình Nặc cho cô bạn một cái ôm thật chặt, còn hôn mạnh một cái lên má cô.
Trần Nhiễm vẻ mặt kinh hãi: "Cậu không sao chứ, bị giáo viên chủ nhiệm mắng choáng váng à?" Nói rồi định sờ trán nàng.
Trình Nặc cười né tránh, đi tới cầm lấy phần bữa sáng kia. Nàng ăn ngon lành, ăn đến không còn một mẩu, ăn xong còn liếm liếm nước thịt dính trên tay, uống sạch cốc sữa đậu nành, rất bất nhã ợ một tiếng.
Nàng đã rất lâu không ăn một bữa cơm nghiêm túc như vậy, trong lòng có một loại thỏa mãn khó tả. Không chỉ bữa này, về sau mỗi bữa cơm, nàng đều phải đối đãi thật tốt.
Trình Nặc cuối cùng không nói cho Trần Nhiễm chuyện mình gặp Lâm Diệc Ngôn, bởi vì cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa. Nàng muốn loại bỏ người đó ra khỏi thế giới của mình, có lẽ trong thời gian ngắn rất khó thực hiện, nhưng không sao, nàng tin rằng thời gian có thể chữa lành mọi thứ.
Nàng không muốn tự hành hạ mình nữa, nàng phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, học tập chăm chỉ, nàng muốn quên hết mọi khó chịu, nàng muốn tỉnh lại, phải trở lại là chính mình, nàng muốn giành lại vị trí nhất khoá, nàng muốn giành học bổng!
Có mục tiêu rõ ràng cuộc sống liền có ý nghĩa, Trình Nặc dồn toàn bộ tinh lực vào học tập, mỗi ngày sống cuộc sống ba điểm một đường ký túc xá
- nhà ăn
- phòng học, tuy rằng đơn điệu, nhưng cũng phong phú.
Cuộc sống phong phú, thời gian tự nhiên cũng trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác đã đến cuối kỳ, sau tuần lễ thi cử căng thẳng cuối cùng cũng mong đến kỳ nghỉ hè.
Hành lang tràn ngập tiếng "lộc cộc" của rương hành lý, các bạn học lục tục rời trường, Trần Nhiễm vẫn rất bình tĩnh nằm trên bàn xem tổng nghệ. Trình Nặc cẩn thận kiểm tra rương hành lý, hỏi cô bạn: "Đồ đạc cậu mang đủ chưa?"
"Đủ rồi, tớ thu dọn xong mấy ngày trước rồi." Trần Nhiễm mắt không rời màn hình điện thoại.
"Sách vở cũng mang theo chứ?"
"Mang cái thứ đó làm gì, dù sao mang về cũng không xem."
Trình Nặc chọc chọc lưng cô bạn, nói: "Học kỳ một cậu một quyển sách cũng không mang, mẹ cậu có phải mắng cậu cả kỳ nghỉ không?"
Trần Nhiễm giật mình, ném điện thoại xuống, từ trên kệ sách tùy tiện cầm mấy quyển sách, may mắn nói: "Cũng may cậu nhắc tớ, bằng không kỳ nghỉ này tớ lại khổ rồi."
Trình Nặc biết bệnh hay quên vặt và vứt đồ bừa bãi của cô bạn rất nặng, thấy cô bạn luống cuống tay chân nhét sách giáo khoa vào rương hành lý, lắc đầu thở dài.
Nhét xong mấy quyển sách kia Trần Nhiễm mệt đến mồ hôi nhễ nhại, Trình Nặc rút tờ giấy giúp cô bạn lau. Trần Nhiễm ngửa đầu hưởng thụ sự phục vụ của nàng, nói: "Sau này nếu không có cậu tớ biết làm sao bây giờ."
Trình Nặc bật cười nói: "Còn một năm nữa mới tốt nghiệp mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!