Chương 4: Bất ngờ quan tâm.

Ánh sáng trong toilet mờ mờ ảo ảo, nửa khuôn mặt của Lâm Diệc Ngôn khuất trong bóng tối. Đôi mắt nâu kia ẩn chứa một thứ ánh nhìn xuyên thấu khiến người khác khó lòng trốn tránh, như thể muốn xuyên qua mắt nàng, nhìn sâu vào tận đáy lòng.

Khoảng cách giữa hai người lại gần đến mức đáng sợ.

Trình Nặc chỉ cảm thấy đầu óc mình gần như ngừng hoạt động, ngập ngừng mở miệng: "Em..."

Chữ duy nhất còn chưa nói hết đã bị hai tiếng "ting ting" nhắc tin cắt ngang. Nàng như được đại xá, vội cúi đầu xem.

Âm thanh phát ra từ điện thoại trong tay Lâm Diệc Ngôn. Màn hình vừa sáng lên, Trình Nặc lập tức nhắc: "Chị có tin nhắn kìa."

Lâm Diệc Ngôn liếc nàng một cái, rồi mới ung dung cầm điện thoại lên.

Trình Nặc cố tình quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô.

Tưởng chỉ là tin nhắn công việc, Lâm Diệc Ngôn tùy ý mở ra. Nhưng khi thấy bức chân dung đáng yêu cười rạng rỡ ôm ly trà sữa kia hiện lên, cô khựng lại, rồi bật cười khẽ một tiếng.

Có gì buồn cười sao?

Tiếng cười ấy khiến Trình Nặc không nhịn được tò mò, lén liếc sang. Ánh mắt vừa lén nhìn lên màn hình liền bị Lâm Diệc Ngôn bắt gặp.

"......"

Trình Nặc có hơi chột dạ.

Vừa định giả vờ như chưa có chuyện gì, lại nghe thấy giọng nói mang ý cười của Lâm Diệc Ngôn vang lên: "Thì ra không phải em cố tình không trả lời tin nhắn của tôi. Là tôi hiểu lầm rồi."

"?" Trình Nặc chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Lâm Diệc Ngôn đưa điện thoại ra trước mặt nàng.

Trình Nặc vừa ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ tỏa ra từ cổ tay cô, dừng một chút lấy lại bình tĩnh nhìn lên màn hình.

Mở ra cửa sổ trò chuyện, đập vào mắt là 2 dòng tin nhắn mới nhất:

[Trình Nặc: Chị tiện thì có thể gửi giúp em về trường không? Em sẽ thanh toán phí ship. Địa chỉ là: XX, Đại học Truyền thông XXXX]

[Trình Nặc: Nếu thấy phiền thì thôi, chị ném đi cũng được.]

Hóa ra là hai tin nhắn lúc trước nàng gửi đi không thành, giờ mới được gửi thành công.

Chết tiệt, cái tín hiệu kiểu gì chứ, này là xài mạng 2G hả trời!

Ngoài hai dòng tin nhắn của mình, Trình Nặc còn liếc thấy bức ảnh Lâm Diệc Ngôn gửi trước đó, đồ lót ren trắng, rõ mồn một.

Mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ dời mắt khỏi màn hình, ấp úng giải thích: "Em... em thật sự không cố ý để đồ lại nhà chị..."

"Vậy à?" Lâm Diệc Ngôn nửa tin nửa ngờ, ánh mắt sâu không lường được, "Thật trùng hợp, lại gặp nhau. Nhưng tôi chưa mang món đồ đó ra theo."

Buổi chiều vừa gặp, tối lại chạm mặt, thế này mà không gọi là duyên thì gọi là gì?

Chỉ có có thể nói duyên phận thật kỳ diệu.

Vốn chỉ là một món đồ lót chẳng vấn đề gì, nhưng từ sau khi biết xu hướng của Lâm Diệc Ngôn, Trình Nặc lại càng thấy bối rối...

Không muốn tiếp tục chủ đề này, nàng gượng gạo chuyển hướng: "Chị cũng đến đây ăn à?"

Lâm Diệc Ngôn hiểu rõ nàng đang tránh né, cũng không vạch trần, nhẹ giọng đáp: "Ra ngoài xã giao. Còn em?"

"Thật trùng hợp. Em đi ăn với cô ruột và em họ. Lúc nãy ở bãi đậu xe thấy một chiếc xe giống của chị quá, còn tưởng mình nhìn nhầm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!