Chương 39: Luyến tiếc?

Là chị ấy sao?

Là vì nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mình, Lâm Diệc Ngôn đặc biệt gấp gáp trở về sao?

Nhớ tới lời hứa trước đây của Lâm Diệc Ngôn, tim Trình Nặc bắt đầu hoảng loạn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chiếc Bentley màu trắng kia.

Mỗi lần Lâm Diệc Ngôn đến đón nàng, đều thích đỗ xe ở chỗ đó, bởi vì nơi đó tối tăm lại khuất nẻo. Họ đã từng trốn ở đó nói nhỏ, hôn nhau, vuốt ve đối phương... Bên ngoài xe người qua lại, họ không ngại hình ảnh làm ra những chuyện ngượng ngùng, bí ẩn mà kích thích.

Trước khi đại não kịp phản ứng, còn chưa nhìn rõ biển số xe, hai chân Trình Nặc đã vô ý thức dịch ra một bước nhỏ.

"Trình Nặc, Trần Nhiễm!" Một tiếng gọi kéo thần trí cô trở lại. Trình Nặc dừng bước, bị Trần Nhiễm kéo lại, xoay người, thấy hoa mắt, một nam sinh chạy tới trước mặt họ.

"Lớp trưởng sao cậu lại ở đây?" Người tới đúng là lớp trưởng lớp họ, Trâu Duệ, cao to, da ngăm đen, một chàng trai rộng rãi nhiệt tình. Trần Nhiễm thấy cậu ta chạy từ ký túc xá xuống, đùa: "Đến đợi bạn gái à?"

Trình Nặc ngẩn người, hướng Trâu Duệ cười nhạt: "Chào buổi tối."

"Chào, chào buổi tối." Trâu Duệ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Trình Nặc thì mặt hơi nóng lên, ngượng ngùng giải thích: "Bạn gái gì chứ, chia tay lâu rồi. Hơn nữa cô ấy cũng không được bảy phần."

Trần Nhiễm thấy cậu ta nói chuyện mắt luôn liếc nhìn Trình Nặc, huých nhẹ Trình Nặc một cái, làm mặt quỷ nói: "Lớp trưởng cậu chẳng lẽ cũng đến tỏ tình với Nặc Nặc đấy chứ?"

Trình Nặc nheo mắt, kéo kéo tay Trần Nhiễm ý bảo cô bạn đừng nói bậy.

Khuôn mặt ngăm đen của Trâu Duệ thoáng ửng đỏ, chàng trai cao hơn mét tám đột nhiên ngượng ngùng, giấu tay sau lưng do dự rồi đưa ra phía trước, nâng một chiếc bánh kem đến trước mặt Trình Nặc, lắp bắp nói: "Tớ thật ra... không có ý gì khác, hôm nay là 520, tớ biết cậu chắc chắn đã từ chối rất nhiều quà, nhưng mà... không nói gì nữa, Trình Nặc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

Không chỉ Trình Nặc ngẩn người, mà ngay cả Trần Nhiễm cũng ngẩn người. Trần Nhiễm nhìn chiếc bánh kem nhỏ xinh kia, rồi lại nhìn Trâu Duệ: "Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật Nặc Nặc?"

Trâu Duệ ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn Trình Nặc, khẽ hắng giọng nói: "Mấy hôm trước đi giúp thầy cô sắp xếp hồ sơ sinh viên, vô tình thấy được."

Trình Nặc: "......"

Trần Nhiễm ý vị thâm trường "À" một tiếng: "Là vô tình, hay là cố ý đây?"

Mặt Trâu Duệ đỏ bừng, muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào, môi mấp máy, nhanh chóng nhìn mắt Trình Nặc, không đợi nàng từ chối, không nói hai lời nhét chiếc bánh kem vào tay nàng, xoay người chạy.

"......"

"......"

Trình Nặc và Trần Nhiễm hai mặt nhìn nhau.

Trần Nhiễm nhìn bóng dáng Trâu Duệ vội vã rời đi, nửa kinh ngạc nửa tiếc nuối nói: "Cậu ta cứ vậy chạy mất? Tớ còn tưởng cậu ta muốn tỏ tình sâu sắc cơ."

Trình Nặc cũng không hiểu đây là tình huống gì, ôm chiếc bánh kem không biết làm sao: "Cái này làm sao bây giờ?"

"Sao bây giờ gì chứ, ăn thôi."

"Nhưng lát nữa chúng ta còn phải đi ăn cơm."

"Vậy sau khi ăn xong rồi ăn." Nhắc đến ăn, bụng Trần Nhiễm cũng phối hợp kêu lên một tiếng, cô bạn khoác tay Trình Nặc, vội vàng nói: "Đi thôi, không đi lát nữa lại có người đến tặng quà cho cậu. Haiz, có cô bạn thân là hoa khôi cũng là một gánh nặng, người này đến người kia còn không cho người ta ăn cơm."

Trình Nặc dở khóc dở cười: "Đâu có khoa trương như vậy."

Trần Nhiễm kéo nàng đi về phía trước.

Lúc này, đèn đường vụt sáng. Mắt Trình Nặc bị chói một chút, nhớ ra hình như mình quên mất điều gì, cứng đờ xoay cổ, ma xui quỷ khiến nhìn về phía góc tối kia.

Từ góc độ này nhìn, biển số chiếc Bentley màu trắng kia vừa vặn bị một thân cây che mất một nửa. Nàng nhìn thấy chữ cái đại diện cho tỉnh thành bắt đầu, đột nhiên nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống nữa.

Quay đầu lại, ngón tay nàng vô thức siết chặt hộp bánh kem trong tay, cúi đầu cắn chặt môi dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!