Trở lại ký túc xá, Trình Nặc như người mộng du lảo đảo đi một vòng, cuối cùng bộ quần áo ướt dính trên người nhắc nhở nàng, nên đi tắm trước.
Xé nhãn dán hành lý khi làm thủ tục từ vali, nàng tùy tiện cầm bộ quần áo tắm, vào phòng tắm, chết lặng cởi bỏ những trói buộc trên người. Làn da đã nhăn nheo vì ngâm nước, nàng dường như không cảm thấy, mở vòi sen, vặn nước nóng hơn, hết lần này đến lần khác chà xát, cho đến khi làn da từ trắng chuyển sang hồng, truyền đến những cơn đau râm ran, nàng mới dừng lại hành vi gần như tự ngược này.
Bước ra khỏi phòng tắm, vừa vặn nghe thấy điện thoại reo, là một tin nhắn.
[ Giáo viên Triệu Việt khoa Truyền thông: Trình Nặc, thực xin lỗi. ]
Ánh mắt Trình Nặc không gợn sóng, vung tay ném điện thoại sang một bên. Nàng không trả lời Triệu Việt, cũng không muốn đoán vì sao Triệu Việt lại xin lỗi mình, hiện tại nàng không muốn để ý đến ai cả, chỉ muốn một mình yên tĩnh.
Lau khô tóc, tắt đèn, Trình Nặc nương theo ánh đèn đường hắt qua cửa sổ bò lên giường, kéo kín rèm, tạo ra một thế giới nhỏ thuộc về riêng mình, không cho một tia sáng lọt vào.
Nàng tưởng đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng thực sự quá mệt mỏi, mặc kệ là thân thể hay trong lòng, đầu vừa chạm gối, cơn buồn ngủ và mệt mỏi dày đặc đã kéo nàng vào vực sâu vô tận.
Nàng một chút cũng không muốn nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn, nhưng người phụ nữ đó vẫn cứ mạnh mẽ bá đạo xông vào giấc mơ của nàng.
Tình cảnh tương tự tái hiện, nàng vẫn hèn mọn cầu xin như vậy, hết lần này đến lần khác hỏi Lâm Diệc Ngôn rốt cuộc có yêu nàng không. Lần này Lâm Diệc Ngôn không hề im lặng, gỡ tay nàng ra, dung nhan tuyệt mỹ, thanh lãnh cao quý, đôi mắt thâm tình nhìn nàng, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng và tổn thương: "Chưa từng có, về sau cũng sẽ không có. Em, bất quá chỉ là một kẻ thay thế thôi."
Trình Nặc đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, nhìn vào bóng tối vô tận.
Đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng tim đập loạn xạ của nàng, nàng đột nhiên hoảng sợ, ôm chặt chiếc chăn mỏng lạnh lẽo, cuộn tròn người, vùi đầu vào gối, gương mặt chạm vào một mảnh lạnh lẽo, đưa tay sờ thì phát hiện mặt đầy nước mắt, cả gối cũng ướt sũng.
Nàng giật mình, chậm rãi lau khô nước mắt, cắn chặt răng, trong lòng hung hăng mắng mình: Trình Nặc, mày có thể có chút tiền đồ không hả? Vì một kẻ không thích mày, đến mức này sao?!
Một bên phỉ nhổ, nàng một bên lại an ủi mình: Không sao đâu, chỉ là thất tình thôi, rất nhanh sẽ qua thôi, mày làm được.
Nhưng nào có đơn giản như vậy? Bị dao nhỏ cứa tay còn phải đau mấy ngày, huống chi cả trái tim nàng đã bị đâm xuyên, bị người ta giẫm nát bét.
Trình Nặc đột nhiên bi quan nghĩ, nếu có thể bị một trận bệnh nặng thì tốt rồi, lấy độc trị độc, như vậy nàng sẽ không cần phải nghĩ đến những tổn thương mình đã chịu nữa. Nhưng lần này ngay cả ông trời cũng không giúp nàng, nàng rõ ràng đã dầm mưa lâu như vậy, mặc quần áo ướt lâu như vậy, khóc lâu như vậy, cư nhiên lại không sốt cảm.
Sau đó nàng lại nghĩ đến lần trước mình bị sốt chính là vì dính mưa, nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn đã đưa nàng đến bệnh viện, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cảm giác như dùng đầu đâm vào tường, cảm thấy mình vừa ngốc vừa hèn.
Vì một kẻ không thích mình mà tự hành hạ bản thân, đây vốn dĩ đã là một trò cười.
Tâm trạng cứ lên xuống thất thường, cuối cùng nàng mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Kỳ nghỉ còn ba ngày, ba ngày này Trình Nặc cũng không biết mình sống kiểu gì, phần lớn thời gian nàng đều nằm trên giường, hoặc ngơ ngẩn, hoặc là ngủ, một hạt gạo cũng chưa vào bụng, thật sự đói đến không chịu nổi, mới xuống giường tìm chút bánh quy và sữa bò lót dạ.
Nàng đã không còn khái niệm thời gian, cũng không biết điện thoại hết pin từ khi nào, trong một lần ngủ mơ hỗn loạn, bị tiếng đập cửa "phanh phanh phanh" đánh thức, nàng nhìn trần nhà, trong nhất thời có cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Nàng nghi ngờ là ảo giác, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp.
"Nặc Nặc, cậu ở trong đó không?"Giọng nói quen thuộc xuyên qua ván cửa truyền vào, Trình Nặc ngây người vài giây, mới chậm nửa nhịp nhận ra đó là giọng Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm đã về rồi!
Trình Nặc bật dậy ngồi, lại vì lâu không ăn cơm có chút tụt huyết áp, trước mắt nàng tối sầm lại, nhắm mắt lại từ từ, khi Trần Nhiễm lại lần nữa đập cửa "bang bang", cuối cùng nàng cũng qua cơn choáng váng, nuốt một ngụm nước miếng, kéo giọng khàn khàn gọi về phía cửa: "Đến rồi, đợi tớ một chút."
Ngủ lâu rồi cả người xương cốt như rã rời, hai chân chạm đất mềm nhũn suýt chút nữa đứng không vững, Trình Nặc đỡ tường đi tới, vừa mở cửa, nhìn thấy Trần Nhiễm xách theo bao lớn bao nhỏ đứng đầy ở cửa, ngẩn người: "Cậu mang nhiều đồ thế?"
Trần Nhiễm vừa xuống tàu, phong trần mệt mỏi, đưa những túi lớn túi nhỏ trên tay cho nàng, bảo nàng giúp cầm, đẩy vali, vừa đi vào vừa nói: "Đều là đặc sản quê tớ, mẹ tớ cứ nhất định bắt tớ mang đến chia cho bạn cùng phòng, tớ đã bảo phòng mình có hai người không cần mang nhiều thế, bà ấy cứ nhất định đưa cho tớ, làm tớ mệt chết. Một túi óc chó một túi táo đỏ, còn có tương ớt bà ấy tự làm. Tớ nói cậu nghe tương ớt đó tuyệt vời, thơm mà không cay, bên trong bỏ nhiều đậu phụ nhự, siêu cấp đưa cơm.
Nói mà tớ chảy cả nước miếng."
Trình Nặc tái nhợt cười cười.
Để đồ xong, Trần Nhiễm vào toilet. Trình Nặc cũng muốn rửa mặt, hai người chen nhau trước bồn rửa tay. Trần Nhiễm người đầy mồ hôi, vừa vốc nước lên mặt vừa hỏi nàng: "Cậu về khi nào thế, tớ nhắn tin cậu cũng không trả lời."
Trình Nặc miệng ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ nói: "Mùng 4."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!