Chương 35: Cậu cũng thật đủ vô tình

Triệu Việt cảm thấy mình quá đen đủi, ngày nghỉ hiếm hoi, sáng đi làm, trưa lại giải tỏa tâm lý, xong việc tưởng về nhà vuốt ve mèo ngủ nướng ai ngờ lại không xong, phải ôm máy tính đến nhà Lâm Diệc Ngôn làm việc.

Để xét duyệt chức danh không tránh khỏi phải viết luận văn, dù sao cũng không đi đâu được, Triệu Việt coi phòng khách nhà Lâm Diệc Ngôn như phòng làm việc của mình, đọc chút tài liệu, gõ vài dòng chữ, bụng đã đói meo.

Vận động cái cổ cứng đờ, cô đứng dậy đi tìm đồ ăn, vào bếp mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chỉ có mấy hộp sữa bò sữa chua, với mấy quả trái cây héo úa đã gọt vỏ, hết nói nổi. Chăm sóc một con ma men còn chưa tính, lại còn không có gì để ăn.

Triệu Việt lắc đầu rồi đóng tủ lạnh lại.

Cánh tủ lạnh vừa khép, tiếng chuông điện thoại quen thuộc đột nhiên vang lên.

Triệu Việt tưởng điện thoại mình reo, theo lối cũ trở về phòng khách, lục lọi trong đống tài liệu lộn xộn tìm thấy chiếc điện thoại bị vùi lấp, cầm lên xem thì thấy màn hình đen ngòm.

Cô nghi hoặc hai giây, mới phản ứng lại, đầu theo hướng tiếng chuông phát ra nhìn sang, dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ khép hờ.

Âm thanh phát ra từ bên trong, chắc là điện thoại của Lâm Diệc Ngôn reo.

Chuông reo hồi lâu không ai nghe máy, Triệu Việt nhớ Lâm Diệc Ngôn có lẽ vẫn chưa tỉnh rượu, sải bước đi tới, ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, tiếng chuông đột nhiên im bặt.

Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có một vệt sáng từ điện thoại, trong bóng đêm có thể thấy một bóng người mơ hồ, tóc dài rối bù, dựa người vào đầu giường.

Lâm Diệc Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cũng không hẳn là tỉnh, bởi vì cô căn bản không ngủ, đại não hôn mê như ngất đi, trong mơ màng dường như nghe thấy tiếng điện thoại reo, lý trí mới thoáng trở về một chút.

Cô mò mẫm tìm được điện thoại, ánh sáng điện thoại đâm vào mắt, chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh này, nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình, hơi thở nặng nề đột nhiên cứng lại.

Ký ức chậm rãi ùa về, cô gần như lập tức nhớ lại dáng vẻ cô gái phủ phục dưới chân mình đau khổ cầu xin, hèn mọn đến xót xa.

Có lẽ vì cồn làm tê dại, khi ấn nút nghe, ngón tay cô khẽ run rẩy, chính Lâm Diệc Ngôn cũng không nhận ra, điện thoại áp vào tai, dường như có thể nghe rõ ràng tiếng thở yếu ớt ở đầu dây bên kia.

Trước đây mỗi lần gọi điện, chưa đợi cô mở miệng, giọng nói trong trẻo vui vẻ của cô gái luôn vội vã vang lên trước, lần này lại không có.

Cả hai đều không lên tiếng trước, người ở đầu dây bên kia đang nghẹn ngào, còn cô chỉ đang chờ đợi.

Đợi rất lâu, mới nghe được giọng nói xé lòng kia: "Lâm Diệc Ngôn, chúng ta chia tay đi."

"......"

Tai ù đi một trận, điện thoại rơi xuống chăn, "bịch" một tiếng trầm đục, không nghe thấy gì nữa.

Ánh sáng yếu ớt cuối cùng của điện thoại cũng tắt ngấm, cô lại bị bóng tối bao trùm, còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ nghe "bang" một tiếng, có người bật đèn.

"Tỉnh rồi à." Triệu Việt hốt hoảng bước vào, đến gần, nhìn thấy viên thuốc giải rượu trên tủ đầu giường và cốc nước nguội không ai động đến, cô ấy ngẩn người, "Sao cậu không uống thuốc?"

Triệu Việt nhận được điện thoại của Trình Nặc lo lắng chạy tới, tìm được thuốc giải rượu định đưa cho cô uống, nhưng Lâm Diệc Ngôn lại không phản ứng, nằm nghiêng trên giường chỉ nói muốn yên tĩnh. Sau đó Triệu Việt đặt đồ rồi đi ra ngoài, trước khi ra còn nhắc cô nhớ uống, không ngờ cô chạm vào cũng chưa chạm.

Không thấy trả lời, Triệu Việt quay đầu nhìn Lâm Diệc Ngôn, lại thấy cô cúi đầu, nhặt chiếc điện thoại rơi xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình, cả người phảng phất như nhập định, bất động.

Rốt cuộc là tỉnh hay chưa tỉnh vậy? Triệu Việt bực bội, đưa tay huơ huơ trước mắt cô, thấy con ngươi cô khẽ động, nhưng vẫn nhìn thẳng vào điện thoại không rời, thuận miệng hỏi: "Ai gọi điện?"

"Trình Nặc." Vừa mới tỉnh lại, hơn nữa lại uống rượu, giọng Lâm Diệc Ngôn không còn vẻ thanh lãnh thường ngày, khàn khàn trầm thấp.

Triệu Việt không để ý "À" một tiếng, à xong đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Trình Nặc trong điện thoại, buột miệng nói: "Em ấy hình như biết chuyện của Thư Di, là cậu nói cho em ấy?"

Lâm Diệc Ngôn hơi khom lưng căng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt mang theo một tia cảm xúc khó nắm bắt, nhìn chằm chằm Triệu Việt: "Không phải cậu nói?"

"Cậu không cho tớ nói thì sao tớ nói với em ấy được!" Triệu Việt vội kêu lên: "Em ấy hỏi Thư Di trong điện thoại tớ còn ngơ ngác, tớ còn tưởng là cậu nói gì đó với em ấy... Nếu cậu chưa nói tớ cũng chưa nói, vậy em ấy làm sao biết được? Có phải em ấy giận nên mới bỏ đi không, vừa nãy em ấy nói gì?"

So với Triệu Việt kích động, Lâm Diệc Ngôn bình tĩnh như người ngoài cuộc, ánh sáng chiếu lên mặt cô, ngũ quan ưu tú trên mặt trừ bỏ vẻ mệt mỏi sau khi uống rượu, đạm nhiên đến mức không ai dò ra nửa điểm manh mối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!