Sân bay rộn rã tiếng quảng bá không ngớt, hành khách vội vã bước chân, Trình Nặc chỉ khựng lại một thoáng đã bị người phía sau huých vào. Người nọ liếc nhìn nàng vẻ oán trách, nàng theo phản xạ nói một tiếng "Xin lỗi", rồi vội né sang một bên, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện màn hình hiển thị một số lạ, khẽ giật mình.
Lê Mạn nào? Là nữ minh tinh kia sao?
"Alo?" Đầu dây bên kia không nhận được hồi âm, nghi hoặc lên tiếng.
Trình Nặc hoàn hồn, áp điện thoại trở lại tai, giọng mang theo ba phần không chắc chắn và bảy phần kinh ngạc: "Sao cô lại có số điện thoại của tôi?"
"Từ Giai Giai nói cô là sinh viên khoa truyền thông, chỉ cần biết cô học trường nào, khoa nào, tìm được cách liên lạc với cô chẳng phải dễ dàng sao?"
Giọng điệu người bên kia điện thoại khinh mạn, dù nghe vẫn có chút khác lạ, nhưng qua một tràng lời nói này, Trình Nặc chậm rãi nhận ra sự quen thuộc. Giọng này quả thật là Lê Mạn mà nàng biết.
Lúc đầu, nàng cảm thấy không thể tin được, nhíu mày, giọng hơi trầm xuống: "Cô điều tra tôi?"
Lê Mạn không phản bác, còn cố tình đánh tráo khái niệm: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ về cô hơn thôi."
Trình Nặc chợt nhớ đến hai lần dự cảm trước đây của mình, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, không vui nói: "Có phải cô đã phái người theo dõi tôi rồi không?"
Lúc này, Lê Mạn không thừa nhận, cô ta dừng lại một chút, như đang suy nghĩ, rồi đổi giọng: "Sao cô không hỏi tôi tại sao tôi gọi cho cô?"
Cô ta muốn nàng hỏi thì nàng phải hỏi sao? Cô ta là ai chứ.
Trình Nặc cũng chẳng buồn xác minh với cô ta, nàng thấy phiền, bực bội vì đã chia tay Lâm Diệc Ngôn mà vẫn bị kẻ đáng ghét này âm thầm điều tra, càng bực vì đường dây bận có thể làm lỡ cuộc gọi lại của Lâm Diệc Ngôn. Lịch sự bị gạt sang một bên, Trình Nặc không muốn nói thêm một lời thừa thãi nào với cô ta, nàng cúp máy.
Không ngờ Lê Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định, giây tiếp theo lại gọi cho nàng.
Trình Nặc thật hết lời để nói, nàng chưa từng gặp ai mặt dày mày dạn như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới, trực tiếp chặn số.
Sợ lỡ mất thời gian lấy hành lý, Trình Nặc không kịp sắp xếp lại suy nghĩ, cầm điện thoại đi về phía khu vực hành lý, vừa vặn nhìn thấy chiếc vali màu hồng nhạt của mình được băng chuyền đưa ra.
Lấy hành lý xong, nàng ra khỏi nhà ga sân bay, đón một chiếc taxi, ngồi vào xe, nhìn chiếc điện thoại vẫn im lìm, nàng thở dài, lại một lần nữa gọi cho Lâm Diệc Ngôn.
Đáp lại nàng vẫn là giọng nói máy móc của hệ thống.
Trình Nặc nhẩm tính thời gian, đã gần bốn tiếng kể từ lần đầu tiên nàng gọi cho Lâm Diệc Ngôn, nhưng từ thành phố A đến thành phố B chỉ mất hai tiếng, tại sao điện thoại của Lâm Diệc Ngôn vẫn không gọi được?
Chuyến bay đến muộn? Điện thoại hết pin hoặc đã tắt nguồn?
Nghĩ đến vế sau, Trình Nặc cảm thấy có khả năng, nàng nạp thêm một trăm tệ vào số điện thoại của Lâm Diệc Ngôn, đợi một lát rồi gọi lại, nhưng vẫn là tắt máy.
Trình Nặc không còn cách nào khác, đành nhắn tin qua WeChat cho cô.
[Em về đến thành phố B rồi, điện thoại của chị không gọi được......]
"Cô bé, đi đâu?" Giọng tài xế vang lên.
Trình Nặc thu hồi suy nghĩ, ngẫm nghĩ rồi nói địa chỉ khu dân cư nhà Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn nói hôm nay sẽ về để giải quyết một số việc, Trình Nặc cũng không rõ là chuyện gì, đoán rằng chị ấy sẽ về nhà mình.
Có lẽ Lâm Diệc Ngôn bây giờ đã về nhà và đang nghỉ ngơi nên mới tắt máy?
Trình Nặc nghĩ một cách lạc quan, chỉ là trên đường xe cộ đông đúc khiến nàng hơi sốt ruột, những bực bội vì bị Lê Mạn làm phiền trước đó đều bị gạt sang một bên, trong lòng chỉ mong đến nơi có thể lập tức nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn.
Quãng đường vốn chỉ mất nửa tiếng đi xe giờ lại kéo dài gấp đôi thời gian, đến nơi, Trình Nặc dùng WeChat thanh toán tiền, trả xong lại nhìn vào ảnh đại diện của Lâm Diệc Ngôn. Vẫn im lặng, không có hồi âm.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, đẩy vali đi về phía khu dân cư.
Nhân viên bảo vệ ở cổng dường như nhận ra nàng, không đợi nàng lên tiếng đã chủ động quẹt thẻ giúp nàng mở cổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!