Chương 29: Luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra

Trình Nặc mất ngủ.

Cốc cà phê pha đặc biệt để thức đêm nàng còn chưa kịp uống, cơn buồn ngủ vốn dĩ nồng đậm bỗng dưng tan biến. Nàng nằm nghiêng trên giường, ôm điện thoại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khung chat giữa mình và Lâm Diệc Ngôn, càng xem lòng càng mờ mịt.

Ngoài ngày tỏ tình ra, Lâm Diệc Ngôn nói thích nàng, Trình Nặc không còn nghe đối phương nói thêm một lời âu yếm nào nữa. Chuyện này kỳ thật cũng không sao, chỉ cần Lâm Diệc Ngôn trong lòng để ý nàng, nàng cũng không nhất thiết phải nghe những lời ngon tiếng ngọt đó. Nhưng cái chuyện chuyển khoản lì xì vừa rồi, Trình Nặc thật sự buồn bực.

Nàng chỉ muốn một chút hình thức mà thôi, Lâm Diệc Ngôn lại ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không thỏa mãn nàng.

Là thật sự ngạo kiều, hay là quá mệt mỏi không có kiên nhẫn dỗ dành nàng?

Ban đêm dễ khiến người ta miên man suy nghĩ, Trình Nặc nghĩ rất nhiều, lại giống như không nghĩ gì cả, bởi vì nghĩ tới nghĩ lui đều không có một đáp án rõ ràng.

Nàng phát hiện mình vẫn chưa đủ hiểu biết về Lâm Diệc Ngôn, đoán không ra thái độ của cô.

Ngược lại lại nghĩ, có lẽ Lâm Diệc Ngôn căn bản không có thái độ gì, chỉ là cảm thấy thời gian quá muộn, muốn kết thúc đề tài thúc giục nàng đi ngủ mà thôi.

Nghĩ như vậy tâm trạng Trình Nặc lại trở nên vui vẻ, vừa vui vừa cảm thấy mình ra vẻ.

Lâm Diệc Ngôn mỗi ngày làm việc khuya như vậy, mệt mỏi đến thế còn video call trò chuyện với nàng, chắc chắn là để ý nàng mà! Làm bạn gái nàng nên thông cảm một chút, vì một cái lì xì mà nghi thần nghi quỷ có vẻ mình quá nhỏ nhen.

Nghĩ thông suốt rồi lòng cũng rộng mở, Trình Nặc cuối cùng cũng gửi cho Lâm Diệc Ngôn một cái lì xì "520", rồi nhắn lại bảo chị chú ý đến sức khỏe đừng làm việc quá sức.

Đặt điện thoại xuống, trở mình muốn ngủ, phát hiện đối diện giường hắt ra chút ánh sáng, Trình Nặc kéo tấm rèm che giường ở giữa, hỏi Trần Nhiễm: "Cậu còn chưa ngủ à?"

Trần Nhiễm tinh thần sáng láng nói: "Phim này hay quá, tớ còn xem được hai tập nữa, cậu ngủ trước đi."

Trình Nặc biết cô bạn rất hay thức khuya, nói ngủ ngon, cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt không lâu liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau bị đau bụng đánh thức. Bụng dưới từng cơn quặn thắt, cảm giác này không xa lạ, Trình Nặc cẩn thận xuống giường, vào nhà vệ sinh, vừa cởi quần ra đã thấy, quả nhiên là đến kỳ kinh nguyệt.

Nàng không có chứng đau bụng kinh, nhưng không biết có phải vì tối qua ngủ muộn hay không, lần này đến có hơi dữ dội. Trần Nhiễm tỉnh dậy thấy nàng vẫn còn nằm trên giường, ngạc nhiên nói: "Sao cậu cũng bắt đầu ngủ nướng rồi?"

Trình Nặc hé mắt liếc nhìn cô bạn một cái, yếu ớt nói: "Đến tháng, không muốn động đậy."

Trần Nhiễm hiểu rõ, xuống giường rửa mặt, miệng ngậm bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa nói: "Vậy tớ lát nữa ra nhà ăn mua bữa sáng nhé, cậu muốn ăn gì?"

Trình Nặc không có khẩu vị gì, nhờ cô bạn mua giúp một cái bánh bao chay và một cốc sữa đậu nành.

Ngủ không được lại lười động, Trình Nặc cầm điện thoại, ngón tay chán chường loạn điểm trên màn hình, bất giác mở WeChat. Nhìn thấy cái ảnh đại diện ghim trên đầu, nàng không hề nghĩ ngợi click vào. Khung chat, tin nhắn gần nhất là hai tiếng trước.

[Lâm Diệc Ngôn: Dậy chưa, chào buổi sáng.]

[Chào buổi sáng! Chị có phải đang bận rồi không?]

[Lâm Diệc Ngôn: Ừ, đến đài truyền hình rồi, rảnh sẽ chat.]

[Dạ.]

Lâm Diệc Ngôn bận rộn như vậy, Trình Nặc vốn không nên làm phiền cô, nhưng lúc này lại không nhịn được bắt đầu ra vẻ.

[Em đến tháng rồi, khó chịu quá.]

Nàng không mong Lâm Diệc Ngôn có thể trả lời ngay, chỉ hy vọng đối phương rảnh nhìn thấy tin nhắn thì có thể cho nàng vài lời hỏi han quan tâm.

Tin nhắn vừa gửi đi, Trình Nặc tắt khung chat, chuẩn bị xuống giường rửa mặt, không ngờ điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Diệc Ngôn cư nhiên trực tiếp gọi lại cho nàng!

Trình Nặc vội vàng vén chăn, ấn nút nghe, trong giọng nói yếu ớt là niềm vui không giấu được: "Chị bận xong rồi ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!