Chương 28: Chị có phải cong hông zậy?

Trình Nặc không khỏi thừa nhận, Trần Nhiễm nói đúng một điểm, nàng đã sa đọa.

Ở nhà Lâm Diệc Ngôn hai ngày, nàng thế nhưng có hơn nửa thời gian là ở trên giường... Tối tám chín giờ tắm rửa sạch sẽ lên giường, giữa mấy tiếng đồng hồ triền miên, ngủ tiếp mười tiếng, tỉnh lại đã giữa trưa.

Đêm là hoan lạc, tỉnh táo là phải trả giá đắt.

Ánh mặt trời chiếu rọi cổ, Trình Nặc vẫn mềm nhũn nằm trên giường, Lâm Diệc Ngôn vào gọi nàng, nàng cũng không muốn nhúc nhích, ôm chăn lầm bầm: "Em không có sức lực."

Lâm Diệc Ngôn thấy nửa người nàng lộ ra ngoài, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bế cả người nàng lên, để cô dựa vào người mình, lấy quần áo giúp nàng từng cái mặc vào.

Trình Nặc buồn ngủ đến mí mắt cũng không nhấc nổi, lúc này cũng chẳng buồn xấu hổ, Lâm Diệc Ngôn bảo nàng giơ tay nàng liền giơ tay, bảo nàng xỏ chân vào nàng liền xỏ chân vào, giống như một con búp bê Tây Dương ngoan ngoãn mặc cô bài trí.

Làn da trắng ngần rạng rỡ, trơn trượt thông thấu, những vệt đỏ loang lổ điểm xuyết trên đó, thoáng nhìn như cánh hoa hồng bị vò nát, mê loạn, yêu dã.

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn dần dần sâu thẳm, quần áo vừa mặc xong, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, thừa lúc nàng mơ màng hôn xuống.

"Ưm..."

Bị hôn đến khó thở, Trình Nặc rốt cuộc tỉnh táo lại, vén mí mắt, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm của Lâm Diệc Ngôn, tim đập nhanh hơn vài phần.

Lâm Diệc Ngôn mặc quần áo cho nàng nàng không đỏ mặt, lúc này mặt đỏ như quả cà chua, đến cả cổ cũng nhiễm một màu hồng nhạt đáng yêu.

Bộ dạng ngây thơ này của nàng trông thật nhu nhược vô hại, nếu không phải đôi tay nhỏ bé khẽ cựa quậy ý đồ chui vào trong quần áo cô, Lâm Diệc Ngôn suýt chút nữa đã bị nàng lừa gạt.

"Làm gì?" Lâm Diệc Ngôn bắt quả tang.

Thủ đoạn tinh tế của Trình Nặc bị cô giữ chặt trong tay, giãy giụa thế nào cũng không thoát, ngón út quật cường móc lấy vạt áo cô, ngẩng mặt lên, trong mắt có ánh sao, có ủy khuất, có không phục, lại càng có rất nhiều khó hiểu: "Lâm Diệc Ngôn, chị là T cứng (*) sao?"

(*) Thiết T (T / Tī) nghĩa là "T cứng" – chỉ những người T rất kiên định với vai trò nam tính trong quan hệ, thường mạnh mẽ, không muốn "phản công" (tức không muốn làm người bị động hay yếu thế trong tình cảm hoặc tình dục). (ChatGPT bảo thế :((()

"Cứng... cái gì?" Từ ngữ xa lạ khiến Lâm Diệc Ngôn nhíu mày, động tác mạnh mẽ đè ép hai bàn tay nhỏ bé không an phận kia xuống.

Trình Nặc nhìn bàn tay bị cô nắm đến đỏ ửng, lại nhìn thân hình quyến rũ ẩn hiện dưới lớp áo lông của cô, vừa không cam lòng vừa kinh ngạc: "Chị ngay cả T cứng cũng không biết, rốt cuộc chị có phải cong hông zậy?!"

"......"

"Quần áo không cho động, làm cũng không cho chạm vào, chị thật là kỳ lạ."

Sau một tràng chỉ trích, đáy mắt thanh lãnh không gợn sóng của Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc, trong chớp mắt lại biến mất không thấy, bàn tay to vớt người vào lòng, nghe nàng vừa giãy giụa vừa sợ hãi kêu "Bỏ bỏ em sai rồi", cô đột nhiên bật cười.

"Chị cong hay không, em còn chưa rõ sao?" Lâm Diệc Ngôn ám chỉ véo nhẹ eo nàng.

Trình Nặc sợ nhột rụt người lại, oán trách trừng mắt với cô.

Một hồi náo loạn khiến quần áo lại xộc xệch, Lâm Diệc Ngôn giúp nàng kéo lại, xoa xoa mái tóc rối bù vì ngủ của nàng, nói: "Dậy đi."

Trình Nặc cọ tới cọ lui bò dậy, trong lòng vẫn còn chút buồn bực. Kỳ thật lần đầu tiên hai người kết thúc, Trình Nặc đã cảm thấy rất kỳ lạ, nàng không thể lý giải vì sao Lâm Diệc Ngôn không cho mình chạm vào, sau đó lên mạng tra mới biết, hóa ra có "T cứng" thần kỳ như vậy tồn tại.

Không cho chạm vào thật sự có thể đạt được thỏa mãn sao?

Là một tiểu les, Trình Nặc tôn trọng mọi cộng đồng, nhưng mỗi lần xong việc đều cảm thấy tiếc nuối, rốt cuộc nhu cầu loại chuyện này là tương hỗ, Lâm Diệc Ngôn chạm vào nàng luôn toàn tâm toàn ý như vậy, nàng cũng rất khát vọng đối phương mà...

Nhưng cố tình Lâm Diệc Ngôn chính là không cho nàng chạm vào. Đừng nói chạm vào, nhìn cũng không cho nàng nhìn.

Kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện kia của họ... Cho nên Trình Nặc cũng chỉ rối rắm một chút, nàng cũng không thể thật sự trói Lâm Diệc Ngôn lại làm càn.

Không chạm vào thì không chạm vào vậy, dù sao nàng làm công chúa gối đầu (chỉ được yêu không cần đáp lại) cũng rất thoải mái.

Tóm lại, cuối tuần này trôi qua có hơi hoang phí, không xem phim cũng không làm bài tập, Trình Nặc cảm thấy hai ngày cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!