Đêm về, khuôn viên trường toát lên vẻ tĩnh lặng sâu lắng, chậm rãi bước đi trong đó, mọi nóng nảy trong lòng đều có thể dịu lại.
Đôi giày cao gót đen khẽ khàng gõ nhịp trên con đường nhựa, gió đêm mơn man khuôn mặt, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng thướt tha.
Lâm Diệc Ngôn hai tay đút túi áo, hơi ngửa đầu, men theo vỉa hè, thong thả bước đi không mục đích như đang tản bộ. Chiếc Mazda đỏ nhỏ của Triệu Việt "vèo" một tiếng lao tới, tốc độ ngang bằng với cô, hạ cửa sổ xe hỏi: "Có muốn tớ đưa cậu đi không?"
Như thể vừa phát hiện có người theo dõi, Lâm Diệc Ngôn thong thả xoay người, đưa tay vén tóc, vẻ mặt hơi khựng lại, nói: "Tớ tự có xe."
"Tự có xe cậu còn đứng đây ngẩn người làm gì?"
"Quên mất." Lâm Diệc Ngôn hờ hững buông hai chữ, vẫy tay với cô ấy, xoay người, hướng về vị trí đỗ xe đi tới.
Triệu Việt nhìn bóng dáng cô đơn của cô, thở dài lắc đầu, đóng cửa xe rồi lái đi.
Tiểu Nhạc canh giữ trong xe sắp ngủ gật.
"Cốc cốc cốc ——"
Cửa sổ xe bị gõ vang, Tiểu Nhạc đang gục trên vô lăng ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh giấc, ấn nút mở khóa xe, thấy Lâm Diệc Ngôn bước lên xe, dụi dụi mắt hỏi: "Đi được rồi ạ?"
Lâm Diệc Ngôn cúi đầu thắt dây an toàn, theo bản năng nói: "Đi dãy bảy."
Tiểu Nhạc ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ: "Dãy bảy nào ạ? Chị Ngôn còn muốn đi gặp ai sao?"
Động tác của Lâm Diệc Ngôn khựng lại, "tách" một tiếng, khóa cài đóng lại, cô hơi rũ mắt, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không đi."
"...... Hả?" Tiểu Nhạc nghi hoặc, "Rốt cuộc là đi hay không đi ạ?"
"Về khách sạn đi." Lâm Diệc Ngôn đổi địa chỉ, lần này thái độ rất rõ ràng.
"Vâng." Tiểu Nhạc cũng không hỏi nhiều, nổ máy, chuyển hướng, lái xe đi.
Chiếc Bentley trắng lướt qua những con đường nhỏ uốn lượn, rồi thẳng tiến trên đường lớn.
Lâm Diệc Ngôn cầm điện thoại, tìm một dãy số trong danh bạ rồi gọi đi.
Gần như không nghe thấy tiếng chuông chờ, điện thoại đã kết nối, giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nữ mềm mại: "Lâm Diệc Ngôn, chị sắp đi sao?"
Mềm mại như làn gió xuân thoảng qua, nghe như đang nũng nịu. Lòng Lâm Diệc Ngôn cũng mềm mại theo vài phần, cô đưa một tay lên xoa trán, nhàn nhạt nói: "Ừ, yến tiệc vẫn chưa kết thúc, còn phải quay về xem sao."
Trình Nặc khi mở miệng lại trở nên cẩn thận hơn, còn có chút tự trách: "Có phải em đã làm trễ nải công việc của chị không? Xin lỗi chị."
Lâm Diệc Ngôn từ từ ngồi thẳng người, vẻ mệt mỏi giữa mày tan đi chút, nhẹ giọng: "Không trễ nải, với chị không cần xin lỗi." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, chị đều hy vọng em có thể giống như hôm nay, nghĩ đến chị đầu tiên. Biết không?"
Trình Nặc lập tức vui mừng khôn xiết, ngoan ngoãn đáp lời, giọng nói cũng nhiễm ý cười: "Biết rồi. Vậy sau này chị cũng đừng chê em phiền phức nhé."
Lâm Diệc Ngôn bị nàng chọc cười, khóe miệng khẽ cong lên một độ nhạt nhòa, rồi lại chậm rãi khép lại, hỏi cô: "Còn sợ không?"
"Không sợ." Trình Nặc từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, còn nhấn mạnh: "Từ giây phút chị đến, em đã không còn sợ gì nữa."
Giữa mày Lâm Diệc Ngôn giãn ra: "Vậy chị yên tâm rồi."
Trình Nặc sợ làm trễ nải chị không dám nói chuyện phiếm quá nhiều, cắt ngang câu chuyện, vội vàng hỏi một câu: "Cô Triệu đã nói gì với chị vậy?"
Lâm Diệc Ngôn cũng không ngạc nhiên khi nàng hỏi như vậy, vẻ mặt vẫn bình lặng, chỉ là trả lời trước hơi chần chừ một chút rồi mới nói: "Tùy tiện trò chuyện vài câu thôi. Không cần lo lắng, cậu ấy tuy là giáo viên của em, nhưng cũng không quản được em yêu ai."
Câu trả lời này chuẩn xác đánh tan mối bận tâm trong lòng Trình Nặc, nàng che ngực thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lại hoạt bát hẳn lên: "Vậy em không làm trễ nải chị nữa. Vẫn câu nói đó, chị uống ít rượu thôi nhé?"
Bạn nhỏ vẫn còn hơi lải nhải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!