Chương 26: Lần này là thật lòng à?

Sợ?

Qua điện thoại không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng giọng nữ yếu ớt và run rẩy. Vẻ hờ hững trong mắt Lâm Diệc Ngôn đột nhiên biến mất, cô đứng thẳng người, nắm chặt điện thoại: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Em... em hình như đã đá phế cái tên Trần Nhất Ninh kia rồi, làm sao bây giờ hả Lâm Diệc Ngôn, em thật sự rất sợ......"

Có lẽ là gió lớn, cũng có thể là tín hiệu không tốt, giọng Trình Nặc trong điện thoại nghe đứt quãng, khiến người nghe vô cùng lo lắng. Lâm Diệc Ngôn không biết Trần Nhất Ninh là ai, vào thời điểm mấu chốt này cũng không tiện hỏi quá nhiều chi tiết, giữa mày cô vì giọng bất lực của nàng mà nhíu chặt lại, vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói lại mềm nhẹ thư thái, như sợ làm nàng hoảng sợ: "Đừng hoảng hốt, nói chậm thôi, nói cho chị biết, em đang ở đâu?"

Giống như thật sự được những lời này của cô trấn an, đầu dây bên kia Trình Nặc dừng lại một chút, từng chữ từng chữ nói ra một câu hoàn chỉnh: "Em ở bệnh viện trường, Trần Nhất Ninh cũng ở đó."

Đã hỏi được thông tin quan trọng, Lâm Diệc Ngôn xoay người đi xuống lầu, bước chân cô sải rất rộng, giọng nói vẫn bình ổn, mang theo sức mạnh trấn an lòng người: "Ngoan ngoãn đợi chị, chị đến ngay."

Trình Nặc hít hít mũi, nói: "Vâng."Lâm Diệc Ngôn trên người vẫn mặc chỉnh tề bộ đồ công sở, dưới chân đi đôi giày cao gót bảy phân, không chút chần chừ, kết thúc cuộc gọi, nhanh chân bước xuống lầu.

Khi đi qua chỗ ngoặt, không biết va phải thứ gì, chỉ nghe "ầm" một tiếng trầm vang, khiến cô quay đầu lại nhìn.

Sau cột đá, tà váy hồng nhạt chợt lóe lên.

Lâm Diệc Ngôn nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một tia cảm xúc khác thường, nhưng không có thời gian để ý đến chi tiết này, không quay đầu lại nắm chặt điện thoại mà đi.

Trong buổi xã giao uống hai ly rượu, Lâm Diệc Ngôn không thể tự lái xe, gọi trợ lý Tiểu Nhạc làm tài xế.

Tiểu Nhạc thấy cô ra trước, hỏi: "Chị Ngôn, Từ tổng vẫn còn ở trong đó, chị cứ đi như vậy có ổn không ạ?"

Lâm Diệc Ngôn không có thời gian giải thích với cô, ném chìa khóa qua, nói ngắn gọn: "Bệnh viện Đại học Truyền thông, có việc gấp, nhanh lên."

Tiểu Nhạc mở cửa xe, nghe thấy hai chữ bệnh viện theo bản năng hỏi: "Chân Gia Văn lại bị thương ạ?"

Lâm Diệc Ngôn lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu ẩn chứa chút thiếu kiên nhẫn: "Sao hôm nay em nói nhiều vậy."

"......"

Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến Tiểu Nhạc không dám hỏi lại, thắt chặt dây an toàn, cắm chìa khóa, khởi động xe, động tác liền mạch lưu loát.

"Có thể lái nhanh hơn chút không, đang vội." Lâm Diệc Ngôn trầm giọng thúc giục.

"Vâng." Tiểu Nhạc tăng ga, liếc mắt qua gương chiếu hậu.

Gương phản chiếu khuôn mặt ưu tú của Lâm Diệc Ngôn, vẫn lạnh lùng không biểu cảm như thường ngày, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy giữa đôi mày cô vài phần nôn nóng và lo lắng.

Tiểu Nhạc liền buồn bực.

Làm trợ lý của Lâm Diệc Ngôn, Tiểu Nhạc cực ít khi thấy vị lãnh đạo này lộ cảm xúc ra ngoài, lần trước chị Ngôn tỷ vậy là vì chân Thẩm Gia Văn bị thương, nhưng lần này không phải Thẩm Gia Văn, sao chị Ngôn lại vội vàng như vậy?

Chẳng lẽ lần này vào bệnh viện là em họ chị Ngôn, Từ Giai Giai? Vừa rồi chị Ngôn có nhắc đến Đại học Truyền thông. Nhưng nếu là Từ Giai Giai, thì anh trai ruột của cô ấy là Từ tổng vẫn đang vui vẻ trò chuyện với mọi người trong yến tiệc như không có chuyện gì, nhìn cũng không giống em gái gặp chuyện.

Tiểu Nhạc không nghĩ ra, nhưng cũng biết rõ tính tình vị lãnh đạo này, không muốn nói nhiều thì không nên hỏi, cô vẫn ngoan ngoãn im lặng.

Chiếc Bentley màu trắng lao nhanh trong đêm tối, mười phút sau đến nơi.

Lâm Diệc Ngôn bảo Tiểu Nhạc đợi trong xe, xông vào khoa cấp cứu, liền nhìn thấy cô gái cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu không thấy rõ mặt, dáng vẻ trông đơn bạc yếu ớt.

"Trình Nặc."

Giọng nói này quen thuộc như tiếng trời, cái đầu nhỏ từ đầu gối ngẩng lên, nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn phong trần mệt mỏi đến nơi, Trình Nặc bật dậy, xiêu vẹo nhào vào lòng cô.

Lâm Diệc Ngôn ôm chặt nàng, ôm một lát lại nghĩ đến điều gì, đẩy nàng ra, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt: "Bị thương sao?"

Trình Nặc lắc đầu, giống như chú mèo lạc cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, lại nhào vào lòng cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!