Chương 25: Em rất sợ

Nội dung viết "Em là Trần Nhất Ninh, học tỷ mau thêm em đi", tương tự, Trình Nặc đã nhận được vô số lần trong tuần này.

Mà Trần Nhất Ninh này, chính là ngày đó Trình Nặc cùng Trần Nhiễm đi dự sinh nhật học tỷ Trương Đình, chính là cái cậu học đệ đeo kính ở hành lang hỏi muốn WeChat của nàng. Trình Nặc cho có lệ, chỉ để cậu ta quét mã QR WeChat của mình, nàng không thêm lại đối phương mà chọn lơ đi, cho rằng như vậy đối phương sẽ biết khó mà lui, nhưng người này không biết là thật ngốc hay giả vờ, thế nhưng thêm đi thêm lại.

Trình Nặc thật không muốn để ý đến loại con trai này, biết rõ đối phương có ý đồ khác với mình, cô càng không thể thêm, không chịu nổi sự quấy rầy này, dứt khoát cài đặt cấm thêm bạn tốt, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp điểm mấu chốt và sự kiên nhẫn của một số người.

Lại đến thứ hai đáng sợ.

Lịch học ngày này từ sáng đến tối căn bản không cho người ta một chút thời gian thở dốc, Trình Nặc và Trần Nhiễm vừa học xong hai tiết truyền bá học, chuông tan học vừa reo, phải lập tức chạy đến khu giảng đường tiếp theo.

Hai khu giảng đường cách nhau quá xa, họ đợi không được xe buýt của trường chỉ có thể chạy như điên, tìm được hội trường bậc thang thì Trần Nhiễm hai chân mềm nhũn, "bẹp" ngồi xuống một chỗ ở hàng sau, mệt đến không muốn động đậy, thở hồng hộc nói: "Nặc Nặc, chúng ta ngồi đây đi, tớ thật sự không nhấc nổi nữa."

Trình Nặc cũng chẳng khá hơn là bao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị gió thổi vừa rát vừa đau, nàng há miệng khó khăn thở dốc, nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu nói được.

Ngày thường Trình Nặc thích ngồi hàng trước, vì như vậy nhìn rõ hơn, sự tập trung cũng dễ hơn, vừa rồi chạy trốn quá mệt mỏi nên giờ chỉ có thể tạm chấp nhận.

Nàng lấy sách giáo khoa và giấy bút ra khỏi túi, hơi thở còn chưa ổn định, một bóng dáng cao gầy vội vã chạy tới, lập tức kéo ghế trước mặt nàng ra ngồi xuống.

Trình Nặc tưởng là con trai lớp mình cũng không để ý, người nọ đột nhiên quay đầu chào nàng : "Chào học tỷ."

Trình Nặc ngẩng đầu, nhìn thấy lại là Trần Nhất Ninh đeo kính cười mờ ám, bút trong tay suýt rơi xuống đất: "Cậu... sao lại là cậu?"

Trần Nhiễm phát hiện động tĩnh lạ nhìn qua, thấy Trần Nhất Ninh, trực tiếp một câu "Đm", ngồi thẳng người, nói: "Vị học đệ này, cậu đi nhầm phòng học rồi đúng không?"

Trần Nhất Ninh vẫy tay với cô, lại nhìn về phía Trình Nặc, lè lưỡi làm mặt quỷ nói: "Không nhầm không nhầm, em chỉ muốn đến nghe trước xem chương trình học của năm ba thế nào thôi."

Trình Nặc: "......"

Trần Nhiễm cười lạnh ha hả, không chút khách khí vạch trần cậu ta: "Cậu vừa mới vào năm nhất thôi, chương trình học năm ba nghe hiểu chắc?"

Trần Nhất Ninh hỏi ngược lại: "Học tỷ nghi ngờ chỉ số thông minh của em sao?"

Trần Nhiễm không còn gì để nói, biết người này là nhắm vào Trình Nặc mà đến, trên mặt lộ ra một tia phiền chán, tay giấu dưới bàn huých huých bên cạnh Trình Nặc.

Trình Nặc mặt không đổi sắc, kỳ thật trong lòng đã bắt đầu bực bội. Cố tình tên Trần Nhất Ninh cao cao gầy gầy chắn tầm mắt cô, cô lại muốn đổi lên phía trước, kéo tay Trần Nhiễm vừa định hành động thì thầy giáo vừa vặn bước vào.

"Vào học, các em phía sau ngồi xuống." Giáo viên dạy môn truyền bá học là Triệu Việt, hôm nay cô đeo một chiếc kính đen, hai tay chống bục giảng, ngửa đầu nhìn về phía hàng sau, vẻ mặt uy nghiêm.

Mấy cặp mắt đồng loạt nhìn về phía sau, người duy nhất còn đứng là Trình Nặc lập tức trở thành tiêu điểm, da mặt nàng mỏng, nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi", đành phải ngồi xuống lại.

Trần Nhiễm cằm hất hất về phía Trần Nhất Ninh ngồi trước mặt nàng, làm khẩu hình nói với nàng: "Đừng để ý đến cậu ta."

Trình Nặc chớp chớp mắt tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Vì ngoại hình ưa nhìn, học giỏi lại ngoan ngoãn, Trình Nặc từ trung học đã có không ít nam sinh theo đuổi, nhưng nàng không mảy may rung động. Đa phần nam sinh kỳ thật đều là người biết điều và sĩ diện, bị từ chối xong thường sẽ không dây dưa nữa, giống như Trần Nhất Ninh loại cao su non này thật sự rất khó đối phó.

Trình Nặc thật ra muốn lơ đi, nhưng Trần Nhất Ninh này hoàn toàn không có ý định buông tha nàng, vừa rồi còn đường hoàng nói mình đến nghe giảng, thừa lúc thầy giáo không chú ý, lén xoay người ném một thứ gì đó lên bàn Trình Nặc.

Trình Nặc nhìn cục giấy bị ném tới: "......"

Trong lúc nàng đang rối rắm không biết nên lơ đi hay ném trả lại, Trần Nhiễm đưa tay ra nhặt lấy cục giấy, mở ra, nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc: Học tỷ sao chị vẫn chưa thêm WeChat của em?

Trình Nặc và Trần Nhiễm nhìn nhau, quả thực phục sát đất.

Trần Nhiễm đưa mắt ra hiệu cho nàng, Trình Nặc không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc, liền thấy Trần Nhiễm cầm lấy một cây bút, mở nắp, dùng đầu nhọn chọc mạnh vào lưng nam sinh phía sau.

"A ——" Trần Nhất Ninh đau đến kêu to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!