Thanh âm kia nhẹ đến nỗi như một cơn gió thoảng, hơi không chú ý là đã bay qua.
Trong khoảnh khắc bàng hoàng, Trình Nặc dường như nghe được cô nói "Nhớ em" mấy chữ, trái tim đang đập loạn nhịp chợt hẫng đi nửa nhịp, hai tay vốn định đẩy cô ra đổi thành ôm, siết chặt vòng qua cổ cô.
Lâm Diệc Ngôn vừa nói nhớ nàng sao???!!!
Bỏ qua ngày được tỏ tình, lại một lần nữa nghe được Lâm Diệc Ngôn nói lời âu yếm với mình, Trình Nặc sao có thể không vui? Nàng giống như một đứa trẻ đã nếm được đồ ngọt liền tham lam muốn nhiều hơn, dụi đầu vào người Lâm Diệc Ngôn, giọng ngọt ngào nũng nịu: "Chị nói gì vậy, em không nghe rõ."
Nàng hy vọng Lâm Diệc Ngôn có thể lặp lại lần nữa, nói rõ ràng hơn một chút, nhưng Lâm Diệc Ngôn lại không chiều theo ý nàng, chỉ xoa xoa mũi nàng, cười khẽ hờ hững, rồi buông nàng ra.
"?"
Không còn sức nặng trên người, Trình Nặc lại buồn bực, đôi môi bị hôn đến hơi sưng và ướt át cao cao chu lên, nằm im không nhúc nhích.
Muốn nghe Lâm Diệc Ngôn nói vài lời âu yếm sao mà khó khăn vậy chứ.
Ngày tỏ tình người này chẳng phải nói rất tự nhiên sao? Không ngờ khi ở chung lại phát hiện là một người tsundere chính hiệu!
Lâm Diệc Ngôn chống hai tay lên sô pha đứng dậy, khi lùi về sau, chân vô tình chạm phải thứ gì đó trên bàn trà, vang lên một loạt tiếng lạch cạch, khiến cô nhìn qua: "Đây là cái gì?"
Trình Nặc chớp đôi mắt còn hơi ướt theo ánh mắt cô nhìn qua, cũng thấy những thứ trên bàn trà, "À" một tiếng, xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ trán: "Suýt chút nữa quên mất!"
"Ừ?" Lâm Diệc Ngôn không hiểu chuyện gì.
Trình Nặc mở túi ra, lấy từ bên trong một hộp quà được gói ghém tinh xảo, tươi cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo: "Yêu dấu ơi, sinh nhật vui vẻ ~!"
"Sinh... nhật?" Lâm Diệc Ngôn nhìn hộp quà trong tay nàng, rồi nhìn lại đôi mắt sáng như sao trời của nàng, vẻ mặt nghi hoặc: "Ai nói với em hôm nay là sinh nhật chị?"
Nụ cười của Trình Nặc khựng lại: "Không phải sao? Em thấy trên thông tin Weibo của chị ghi là ngày 13 tháng 3, chính là hôm nay mà."
Trình Nặc buông một tay ra, cầm điện thoại định đăng nhập Weibo xem lại lần nữa xác định có phải mình nhìn nhầm không, cổ tay bị Lâm Diệc Ngôn nắm lấy.
Lâm Diệc Ngôn đại khái hiểu ý cái Weibo mà nàng nói là gì, lấy điện thoại của nàng đi, nhìn đôi mắt nhỏ ngơ ngác của cô, khẽ thở dài nói: "Cái tài khoản đó là trợ lý giúp chị làm, ngày sinh nhật điền cũng không phải của chị."
Trình Nặc ngốc lăng, giơ hộp quà trong tay nhìn đi nhìn lại, nụ cười sụp đổ, ỉu xìu nói: "Em còn tưởng hôm nay là sinh nhật chị, tối hôm qua còn kéo Nhiễm Nhiễm đi dạo trung tâm thương mại mua quà." Không ngờ lại nhầm?
Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng, cuối cùng hiểu vì sao nàng cứ lặp đi lặp lại hỏi mình thứ Bảy có về kịp không trên WeChat, nàng ngốc này sáng sớm đã dậy, còn lén đến đây, chỉ là muốn cho mình một bất ngờ trong ngày sinh nhật?
Nghe thì có vẻ rất ngốc nghếch. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị nghiêm túc của nàng, trái tim vốn phẳng lặng của Lâm Diệc Ngôn như bị ai đó nhẹ nhàng khuấy động, bàn tay hơi lạnh chạm lên khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu của nàng, khẽ cong môi, dịu dàng: "Sinh nhật chị là ngày 6 tháng 9, nhớ kỹ chưa?"
Trình Nặc nhẩm đi nhẩm lại con số này vài lần trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ kỹ rồi."
Lâm Diệc Ngôn cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật sự ngoan ngoãn đến mức có chút phạm tội, ngón tay lưu luyến vuốt ve má nàng, không nhịn được khẽ chạm môi nàng một cái, rũ mắt nhìn hộp quà nàng đang ôm trong tay: "Bên trong là cái gì?"
Trình Nặc "vèo" một cái giấu hộp quà ra sau lưng, nói: "Nếu hôm nay không phải sinh nhật chị, vậy món quà này chỉ có thể đợi sáu tháng sau mới cho chị được."
"Vậy còn phải đợi nửa năm nữa, có lâu quá không?" Lâm Diệc Ngôn ngạc nhiên nói.
"Không sao mà, dù sao hạn sử dụng còn dài lắm." Trình Nặc khẽ hếch cằm, đôi mắt trong veo nhìn thẳng cô, mày thanh tú khẽ nhíu lại, giả vờ không vui: "Chẳng lẽ chị cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ không vượt qua nửa năm sao?"
"......" Lâm Diệc Ngôn không ngờ một câu nói vu vơ của mình lại bị nàng diễn giải thành ra thế này, nghẹn lời một lát, xoa xoa đầu nàng, ý vị thâm trường nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn, nửa năm chắc chắn là có thể."
Ngoan? Trình Nặc luôn cảm thấy lời này có chút kỳ lạ.
Chỉ cần nàng ngoan? Nhưng nàng một chút cũng không ngoan mà, ngoan ngoãn thì đã không làm ra những chuyện gan to tày trời "khác người" như vậy.
Lâm Diệc Ngôn rõ ràng là hiểu rõ bản tính của nàng, vì sao còn phải đối với nàng có yêu cầu kỳ lạ như vậy? Trình Nặc nhất thời không nghĩ ra.
Lâm Diệc Ngôn cũng không cho nàng thời gian suy nghĩ sâu xa, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm, khi nhìn người phảng phất rất đỗi dịu dàng, khóe miệng ngậm một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Bây giờ chị đã bắt đầu mong chờ món quà đó rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!