Chương 21: Bạn gái cũ

Người phụ nữ trước mặt chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, làn da trắng nõn còn lấm tấm những giọt nước trong veo, mái tóc rối bời hơi ướt, như thể đang tắm rửa giữa chừng bị người làm gián đoạn, sắc mặt không mấy vui vẻ.

Nàng ta nghiễm nhiên mang dáng vẻ của chủ nhà, khoanh tay trước ngực, ngước cằm nhìn Trình Nặc đột ngột xâm nhập, trong mắt không hề che giấu sự khó chịu: "Cô là ai?"

Vẻ vui sướng trên mặt Trình Nặc trong nháy mắt biến thành kinh ngạc.

Người bước ra lại không phải Lâm Diệc Ngôn!

Mà gương mặt này... Ngũ quan tinh xảo tựa như được sản xuất hàng loạt, thiếu đi màn ảnh và đèn flash, cũng bớt đi vài phần kinh diễm, nhưng Trình Nặc vẫn nhận ra đối phương rất nhanh.

Trình Nặc cảm thấy không thể tin nổi, đến nỗi quên cả việc trả lời câu hỏi của đối phương, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lượt, không chắc chắn lắm mà gọi ra cái tên kia: "Cô là... Lê Mạn?"

"Cô biết tôi?" Lê Mạn nhướng mày. Sao có thể không biết? Tuy rằng hiện tại là mặt mộc, nhưng đôi lông mày xếch cao sắc sảo như được kẻ chì tỉ mỉ của Lê Mạn cũng coi như tự mang hiệu ứng trang điểm nửa mặt, là một sinh viên khoa đạo diễn luôn chú ý đến động thái của giới giải trí, Trình Nặc lập tức liên hệ gương mặt trước mắt với nữ minh tinh lộng lẫy trên TV.

Hơn nữa gần đây Lê Mạn có một bộ phim cổ trang tiên hiệp đang rất hot, mấy ngày trước Trình Nặc và Trần Nhiễm vừa mới xem xong, không thể nhận nhầm được.

Người thường nếu nhìn thấy một nữ minh tinh nổi tiếng như vậy có lẽ đã phát cuồng vì vui sướng, còn Trình Nặc sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, tâm trạng chưa kịp kích động đã bị một mối nghi hoặc lớn trào dâng trong lòng đè nén xuống: Tại sao Lê Mạn lại ở nhà Lâm Diệc Ngôn?

Nàng không vội hỏi ra nghi ngờ trong lòng, nhìn chằm chằm vào gương mặt có phần công kích kia, ổn định tâm thần nói: "Cô nổi tiếng như vậy, tôi biết cô cũng không có gì lạ."

Lê Mạn dường như chẳng hề bị những lời này của nàng làm vừa lòng, nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hỏi lại: "Vậy còn cô?"

Trình Nặc ngẩn người, không chỉ vì đối phương là Lê Mạn, mà còn vì thái độ rõ ràng không thân thiện của nàng ta. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trình Nặc vẫn giữ phép lịch sự, khẽ cười nói: "Tôi tên là Trình Nặc." Suy nghĩ vừa chuyển, nàng lại nói thêm một câu: "Tôi là bạn gái của Lâm Diệc Ngôn."

Ba chữ "bạn gái" cuối cùng cũng khiến vẻ mặt kiêu ngạo của Lê Mạn xuất hiện một vết rạn, hai cánh tay khoanh trước ngực chậm rãi buông xuống, ánh mắt tùy tiện quét từ trên xuống dưới người nàng.

Trình Nặc đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Cái cảm giác bị người khác đánh giá soi mói này, giống như có hàng vạn con kiến đang bò trên người nàng. Nàng có chút không chịu nổi, khẽ hắng giọng, muốn phá vỡ sự im lặng: "Cô Lê ..."

Không đợi nàng nói xong, đối phương đột nhiên thốt ra một câu: "Thì ra là cô."

"?" Trình Nặc không hiểu gì cả, ngước mắt lên, cảm thấy trong mắt Lê Mạn có thêm chút cảm xúc phức tạp, chưa kịp phân biệt kỹ, điện thoại trong túi nàng đột nhiên vang lên.

Âm thanh này đối với Trình Nặc mà nói quả thực là cọng rơm cứu mạng, nàng có một dự cảm, nghiêng người lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, trong lòng thoáng qua một tia thoải mái, vội vàng ấn nút nghe: "Lâm Diệc Ngôn."

Nàng không chú ý, khi nàng gọi tên Lâm Diệc Ngôn, trên mặt Lê Mạn thoáng hiện một tia hoảng loạn.

Giọng Lâm Diệc Ngôn ở đầu dây bên kia nghe có chút mệt mỏi, hơi khàn nhưng mang theo ý cười: "Tỉnh rồi à? Cuối tuần sao không ngủ nướng?"

"Em đang ở nhà chị." Trình Nặc nói nhanh như gió, "Chị về rồi sao?"

Lâm Diệc Ngôn khựng lại một chút, tiếng cười tràn ra, dường như rất vui vẻ nói: "Ừ, mọi chuyện thuận lợi lắm, vừa xuống máy bay."

Cuối cùng người mong đợi cũng đã trở về, Trình Nặc lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, giọng buồn bã nói: "Vậy chị mau về đi, một mình em không ứng phó nổi."

"Ứng phó cái gì?" Lâm Diệc Ngôn khó hiểu.

Trình Nặc xoay người, liếc nhìn Lê Mạn đang dựa vào cửa phòng tắm, tư thế hờ hững nhưng thực chất lại căng thẳng nhìn chằm chằm nàng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nói: "Nhà chị có một người kỳ quái đến, em không biết phải làm sao bây giờ."

Nói như vậy thật không lễ phép, nhưng Trình Nặc không quản được nhiều như vậy. Ngay từ đầu nàng đối với Lê Mạn chỉ là tò mò và nghi hoặc, hiện tại chỉ cảm thấy người này rất kỳ lạ.

Qua cuộc đối thoại với Lâm Diệc Ngôn có thể thấy, Lâm Diệc Ngôn hoàn toàn không biết có người khác ngoài nàng đến nhà cô, Trình Nặc vẫn chưa thể phán đoán mối quan hệ giữa Lê Mạn và Lâm Diệc Ngôn là gì, nhưng Lê Mạn đã biết nàng là bạn gái của Lâm Diệc Ngôn, tại sao còn dùng thái độ như vậy đối xử với nàng?

Sắc mặt Lê Mạn đột nhiên biến đổi khi nghe nàng miêu tả.

"Từ Giai Giai?" Lâm Diệc Ngôn hờ hững hỏi.

"Không phải." Trình Nặc biết Từ Giai Giai là em họ của Lâm Diệc Ngôn, tuy rằng chưa từng gặp mặt. Trong lòng nàng có chút khó chịu, cắn chặt răng nói: "Là nữ minh tinh Lê Mạn đó."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!