Người xấu gì cơ chứ?
Trình Nặc còn chưa thoát khỏi nụ cười mê hoặc khi nãy, vẻ mặt ngơ ngác, không suy nghĩ gì đã lắc đầu: "Vừa nhìn đã biết chị là người tốt rồi."
"Phụt—" Lâm Diệc Ngôn không nhịn được bật cười, "Người tốt?"
Trình Nặc nghiêm túc gật đầu. Ngày mưa thế này mà giơ tay ra giúp cô, chẳng phải người tốt là gì?
Lâm Diệc Ngôn liếc nàng một cái, ánh mắt khẽ dao động, ẩn chứa điều gì đó không rõ ràng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ khởi động xe.
Gió ấm phả vào mặt, Trình Nặc cuộn người trong ghế, hàng mi dài run run, len lén quan sát người bên cạnh.
Nàng cũng không rõ thân phận của Lâm Diệc Ngôn. Nhưng dựa vào cách đối phương trò chuyện thân thiết với giáo viên hôm nọ, chắc hẳn họ là bạn bè.
Nếu là bạn của thầy cô, chắc là đáng tin nhỉ?
Hơn nữa, một người phụ nữ vừa trầm ổn vừa xinh đẹp, có khí chất như vậy... nhìn kiểu gì cũng không giống người xấu.
Còn nữa... hai người đều là con gái, Lâm Diệc Ngôn có thể có ý đồ gì với nàng được chứ? Trình Nặc khờ khạo nghĩ vậy.
Xe vừa cán qua một gờ giảm tốc, cơ thể nàng lắc lư theo quán tính, ngả nghiêng vài cái.
"Còn lạnh không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Chú ý thấy ánh mắt người bên cạnh, tim Trình Nặc khẽ run, nàng gật đầu đáp: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Nghe ra giọng nàng còn run, trong mắt Lâm Diệc Ngôn thoáng hiện lên chút dò xét.
Trình Nặc chột dạ, ôm chặt chiếc túi trong lòng, bên trong là gói chuyển phát nhanh do Trần Nhiễm gửi tới.
Hệ thống sưởi trong xe bật quá lớn, hơi nước mỏng manh bám đầy cửa kính. Trình Nặc ngồi thẳng lưng, cố tránh không tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng có cảm giác như hai người đã vòng quanh hơn nửa thành phố B.
Nhưng thực ra chỉ mới năm phút trôi qua.
Quả thực, một giây cũng dài như một năm.
Quần áo ướt đẫm lạnh buốt khiến Trình Nặc gần như tê dại. Trong dày vò ấy, cuối cùng các nàng cũng tới nơi.
Lâm Diệc Ngôn sống một mình, nhà cô không quá rộng nhưng rất gọn gàng. Trình Nặc không còn tâm trí để ngắm nghía, cả người đã lạnh đến mức run rẩy.
Cô đưa nàng tới phòng cho khách, chu đáo chỉ vào phòng tắm: "Trong tủ có đồ dùng mới, em vào tắm một chút cho ấm kẻo cảm lạnh."
"Vâng ạ." Hai chân Trình Nặc cứng ngắc lê về phía phòng tắm.
"Quần áo thay ra nhớ để riêng, tôi mang đi hong khô giúp."
Trình Nặc cảm thấy Lâm tiểu thư thật sự tốt quá mức. Hai người chẳng thân quen, chỉ mới gặp vài lần, vậy mà không chỉ đưa nàng về, còn đưa về tận nhà, lại còn cẩn thận như vậy.
Mùa đông, quần áo dày cộm. Trình Nặc mặc ba lớp giữ nhiệt, loay hoay hồi lâu mới cởi được. Khi với tay cởi chiếc áo trong cùng, nút thắt phía sau lại vướng tóc, kéo mãi không ra. Mồ hôi đầm đìa vì vội, nàng đành đến bên cửa, nhẹ nhàng hé ra một khe nhỏ.
"Lâm tiểu thư, chị còn ở đó không?" Nàng thử gọi.
Không ai đáp lời.
Trình Nặc hơi lúng túng, đang không biết phải làm sao, chợt nghe tiếng động, vội ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Ngôn đẩy cửa bước vào.
Mắt Trình Nặc sáng lên.
Lâm Diệc Ngôn đã cởi áo khoác, chỉ còn mặc một chiếc áo len ôm sát người, khéo léo tôn lên đường cong hoàn hảo. Khi bước tới, mái tóc dài khẽ bay theo từng nhịp chân. Có vẻ cô vừa nghe tiếng gọi nên mới vào. Nhìn thấy nàng ló đầu từ phòng tắm, cô hơi sững lại, tựa người vào khung cửa, nhếch môi cười: "Xong rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!