Chương 19: Thế nào mới là thật lòng?

Ba năm trước, lần đầu tiên Trần Nhiễm nhìn thấy Trình Nặc, cô đã cảm thấy đây là một tiểu nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng. Sau này ở chung, điều này càng được chứng minh. Trình Nặc chính là kiểu "con nhà người ta" điển hình, lớn lên xinh xắn, học giỏi, hiền lành ngoan ngoãn, không ai có thể chê trách một điểm nào.

Vậy mà, cô gái ngoan ngoãn thường ngày đến trễ một phút cũng phải xấu hổ nửa ngày, bây giờ lại có thể thốt ra những lời trêu ghẹo khiến người ta mặt đỏ tim đập như "Tớ thật ra cũng thèm muốn thân thể chị ấy"!

Những lời này gây chấn động thậm chí còn lớn hơn chuyện Trình Nặc là người đồng tính luyến ái, đến nỗi Trần Nhiễm á khẩu vài giây, mới tìm lại được giọng nói. Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Trình Nặc: "Bạn học Trình Tiểu Nặc ơi, hôm nay cậu thật sự khiến tớ mở rộng tầm mắt."

Trình Nặc hậu tri hậu giác mà ngượng ngùng, vén lọn tóc ướt át rủ xuống sau tai, nhỏ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu có thấy tớ rất không biết xấu hổ không?"

"Không, tớ chỉ không ngờ, cô bạn thân thông minh tuyệt đỉnh của tớ sao lại có thể ngốc nghếch đến vậy." Trần Nhiễm vẻ mặt đau lòng xoa đầu nàng.

Trình Nặc: "..."

Trần Nhiễm không mấy ham học, nhưng có thể thi đậu vào trường đại học truyền thông tốt nhất cả nước ở thành phố B thì chỉ số thông minh sao có thể thấp được? Cô xị mặt: "Cậu có nghe nói qua chuyện nhiều nữ sinh xinh đẹp ở trường mình bị những kẻ có tiền bên ngoài bao dưỡng không?"

Đại học truyền thông thành phố B xưa nay nổi tiếng nhiều mỹ nữ, chuyện bị bao dưỡng thế này năm nào cũng rộ lên không ít tin đồn. Trình Nặc học ở đây đã ba năm, sao có thể chưa từng nghe nói. Nàng khẽ cắn môi dưới, cảm thấy có chút tủi thân: "Cậu cảm thấy tớ bị Lâm Diệc Ngôn bao dưỡng sao?"

"Tớ không có ý nghi ngờ cậu." Nhận thấy ánh mắt cô bạn thoáng qua vẻ tổn thương, Trần Nhiễm vội nắm lấy tay nàng, giọng chân thành nói: "Tớ không nghĩ cậu là loại con gái nông cạn đó, Nặc Nặc, tớ chỉ lo cậu bị người ta lừa. Cậu mới quen cô ta bao lâu chứ, cậu thật sự hiểu cô ta sao?"

Trình Nặc vậy mà không thể phản bác. Nàng quả thật không hiểu rõ về Lâm Diệc Ngôn, ngoại trừ tên tuổi, giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp của đối phương, những thứ khác nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Chẳng lẽ nhất định phải hiểu rõ tường tận mới được yêu đương sao? Vì sao không thể vừa yêu vừa chậm rãi tìm hiểu về người kia?

Trần Nhiễm thấy nàng im lặng, cho rằng nàng đang dao động, lại nói: "Cậu ngày thường rất thông minh, nhưng lại quá đơn thuần, cậu không biết những người ngoài xã hội hiểm ác đến mức nào đâu. Tớ tin vào chuyện nhất kiến chung tình của cậu, nhưng cái cô Lâm Diệc Ngôn này, tớ nói thật..."

"Nhiễm Nhiễm." Trình Nặc vốn không quen ngắt lời người khác, cảm thấy như vậy rất bất lịch sự, nhưng lúc này nàng không nhịn được nữa. Trần Nhiễm là bạn thân nhất của nàng, nhưng nàng không muốn nghe đối phương nói một lời không hay nào về Lâm Diệc Ngôn. Nàng không đành lòng. Giọng nói của nàng vẫn ôn hòa, thái độ lại rất kiên quyết: "Tớ tin chị ấy, Lâm Diệc Ngôn tuyệt đối không phải cái loại người như cậu nói."

"..." Trần Nhiễm thấy cô bạn vẻ mặt cứng đầu như vậy, muốn nói cũng không dám nói nữa.

Không khí trở nên có chút căng thẳng.

Trình Nặc biết Trần Nhiễm là vì tốt cho mình, nàng cũng không muốn phụ ý tốt này của bạn, bèn lộ ra vẻ yếu thế, giọng mang theo chút cầu khẩn: "Thật đó, nếu cậu gặp chị ấy rồi sẽ biết, chị ấy là người rất tốt, rất chu đáo rất dịu dàng, chị ấy không phải người xấu đâu."

Nghe thấy "gặp người thật", Trần Nhiễm lại nghĩ đến điều gì, nói: "Nếu chị ta thật sự không có vấn đề, vậy tại sao hai người ở bên nhau cả tuần rồi mà tớ chẳng thấy chị ta đến ký túc xá thăm cậu? Lần nào cũng lén lút gọi cậu đi, đây không phải là chột dạ thì là cái gì?"

Chuyện này thật oan cho Lâm Diệc Ngôn, Trình Nặc vội vàng giải thích: "Đó là vì tớ cũng chưa nghĩ ra nên nói với cậu thế nào mà, nên tớ mới luôn nói dối cậu là đi gặp cô tớ."

Lời còn chưa dứt, Trần Nhiễm vừa nghe vậy liền nghĩ đến việc mình ngây ngốc bị cô bạn lừa mấy lần, là bạn thân khuê mật mà lại không phải người đầu tiên biết chuyện nàng bạn yêu đương, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng của Trình Nặc khiến người ta thật sự không nỡ nổi nóng với nàng, Trần Nhiễm hừ hừ, dồn hết cơn giận lên người Lâm Diệc Ngôn chưa từng gặp mặt: "Bắt cóc khuê mật của tớ đi mà đến một bữa cơm cũng không mời tớ ăn, còn muốn tớ tin chị ta là người tốt á?"

Trình Nặc chợt lóe lên một ý nghĩ, kéo kéo tay áo bạn, nói: "Vậy hôm nào tớ hẹn chị ấy ra, chúng tớ mời cậu ăn một bữa cơm thế nào?"

Trần Nhiễm nghi ngờ nhìn cô bạn: "Nếu chị ta không đồng ý thì sao?"

"Chị ấy sẽ đồng ý, chỉ cần chị ấy không bận." Trình Nặc chắc chắn nói.

Trần Nhiễm vẫn vẻ mặt hoài nghi. Trình Nặc làm bộ trước mặt bạn cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Lâm Diệc Ngôn.

[Trình Nặc: Hôm nào chúng ta mời Nhiễm Nhiễm đi ăn một bữa cơm được không?]

Một phút, hai phút, ba phút...

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Diệc Ngôn vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Trần Nhiễm cười lạnh nói: "Thấy chưa, tớ đã bảo chị ta có vấn đề mà!"

Trình Nặc có chút xấu hổ, cố gắng tìm lý do cho Lâm Diệc Ngôn: "Ngày thường chị ấy rất bận, có lẽ bây giờ vẫn chưa xong việc."

Trần Nhiễm cảm thấy cô bạn mình đúng là bị ma ám rồi, càng thêm tò mò cái cô Lâm Diệc Ngôn này là thần thánh phương nào, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cô bạn thân ngoan ngoãn đáng yêu của mình mê muội đến mức mất cả khả năng phán đoán cơ bản như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!