"Tớ về rồi!" Cửa ký túc xá bị người đột ngột đẩy ra, Trần Nhiễm mang theo một trận gió lạnh xộc vào, "Có nhớ tớ không hả bảo bối!"
"... Bảo bối?" Điện thoại, tiếng Lâm Diệc Ngôn kéo dài âm cuối vang lên.
Trình Nặc còn đang đắm chìm trong câu nói đầy chiếm hữu vừa rồi của cô, Trần Nhiễm đột nhiên không kịp phòng ngừa xông vào quấy rầy suy nghĩ, cũng không chú ý Lâm Diệc Ngôn nói gì, lòng hoảng hốt, vội vàng nói: "Nhiễm Nhiễm về rồi em không nói chuyện với chị nữa nha bái bai."
"..."
Cuộc trò chuyện vừa ngắt, Trình Nặc đã bị Trần Nhiễm nhiệt tình ôm chặt lấy: "Vừa gọi điện thoại với ai đấy?"
"... Cô tớ." Trình Nặc mặt không đỏ tim không đập mà nói, chú ý thấy túi mua hàng trong tay bạn, khéo léo đổi chủ đề, "Mua nhiều thế?"
Trần Nhiễm buông nàng ra, ném túi mua hàng tùy tiện lên bàn sách, nói: "Dạo này không phải cháy túi sao, vừa vặn gặp siêu thị cuối tuần giảm giá, nhiều đồ mua một tặng một, tớ mua hết, nghĩ có thể tiết kiệm được chút tiền."
Trình Nặc xốc túi lên xem, đồ đạc thật đúng là thứ gì cũng hai cái, tặc lưỡi: "Vậy cậu mua nhiều thế còn tiền không?"
Động tác cởi áo khoác của Trần Nhiễm khựng lại, im lặng tính toán số tiền tiêu vặt trong túi, mặt lập tức ỉu xìu, khổ sở nói: "Thất sách."
Trình Nặc không chút bất ngờ, lắc đầu thở dài: "Tớ lại cho cậu mượn năm trăm nhé?"
Mặt Trần Nhiễm vui vẻ, lại một lần nữa ôm chầm lấy nàng: "Ba ơi"
"Cái gì đấy." Trình Nặc buồn cười đẩy đẩy bạn.
"Yêu cậu chết mất." Trần Nhiễm ra sức dụi dụi, mũi hếch hếch, nghi ngờ nói: "Cậu xịt nước hoa à?"
"Không có mà." Trình Nặc chớp chớp mắt.
"Vậy sao trên người cậu có mùi nước hoa?" Trần Nhiễm lại ghé sát vào ngửi kỹ, "Lần trước cậu sốt tớ đã phát hiện trên người cậu có mùi nước hoa rồi, còn tưởng cậu lén dùng nước hoa đấy chứ."
Vẻ mặt Trình Nặc cứng đờ, đoán chắc là mùi hương của Lâm Diệc Ngôn còn vương trên người mình, cũng may nàng phản ứng nhanh, mặt không đổi sắc nói: "Có lẽ là mùi nước hoa của cô tớ đấy."
Trần Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, nghe nàng nói đến cô, nhớ tới chuyện nàng bị dị ứng, nhìn chằm chằm cổ nàng hỏi: "Bôi thuốc chưa?"
"Bôi rồi." Mắt Trình Nặc khẽ lóe, thoáng thấy mấy chiếc bánh bao chiên trên bàn, vội cầm lấy, "Mau ăn đi, không ăn nguội mất."
Trần Nhiễm mở hộp bánh ra ăn ngon lành.
Trình Nặc đột nhiên cảm thấy rất chán. Nàng không giống Trần Nhiễm, cứ nằm ì ra chẳng làm gì, ở ký túc xá không có gì để làm, quyết định đến thư viện đọc sách.
Cuối tuần thư viện là nơi đông người nhất, Trình Nặc chiếm được một chỗ cạnh cửa sổ, đứng dậy đi về phía kệ sách, muốn tìm một quyển sách tham khảo để xem. Vai nàng bị người vỗ nhẹ một cái. Trình Nặc quay đầu, mắt hạnh cong lên, khẽ gọi người: "Học tỷ!"
Người vỗ vai nàng là một học tỷ khóa trên, vừa mới rời chức chủ tịch hội sinh viên khoa, trước kia cũng từng phụ trách lớp của Trình Nặc. Trương Đình khẽ mỉm cười, nói: "Học trò ngoan lại đến đọc sách à."
Trình Nặc xấu hổ: "Ở ký túc xá chán quá, muốn ra ngoài hoạt động một chút."
Trương Đình gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, thấy nàng đi một mình, nghĩ đến Trần Nhiễm, trêu chọc nói: "Cái đồ lười Trần Nhiễm có phải lại trốn ở ký túc xá cày show thực tế rồi không?"
Nhắc đến chuyện này, năm nhất Trình Nặc và Trần Nhiễm cùng nhau đăng ký tham gia hội sinh viên, vừa vặn được bộ phận của Trương Đình tuyển dụng, nên quan hệ ba người thân thiết hơn những người khác một chút. Nàng mím môi cười, nói: "Đúng vậy, chị cũng biết cậu ấy khá trạch (nữ)."
Trương Đình không bình luận, lại vỗ vỗ vai nàng, nói: "Nếu chán vậy, tối nay em và Trần Nhiễm cùng đến ăn sinh nhật với chị nhé, đông người cho vui."
"Hôm nay sinh nhật chị ạ?" Trình Nặc hoàn toàn không biết, vội nói một câu chúc mừng sinh nhật.
Dựa vào tình bạn với vị học tỷ này, Trình Nặc đương nhiên sẽ không từ chối lời mời như vậy, chỉ là không biết Trần Nhiễm có muốn ra ngoài không, không tiện thay Trần Nhiễm đồng ý.
Trương Đình không để bụng: "Chị mời nó nó dám không đến?"
Trình Nặc cười: "Em cũng cảm thấy cậu ấy không dám."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!