Dãy 7 ký túc xá nữ cách cổng trường rất xa, Trình Nặc sợ làm trễ thời gian của Lâm Diệc Ngôn, muốn cô thả nàng ở cổng là được, nhưng Lâm Diệc Ngôn khăng khăng đòi đưa nàng đến tận nơi: "Không tiếc mấy phút này."
Đúng là chỉ vài phút, Trình Nặc nghĩ vậy liền tùy cô.
Thời tiết dần ấm lên, nhưng bên ngoài vẫn còn lạnh, có lẽ vì quá lạnh, hơn nữa lại là cuối tuần, khuôn viên trường vắng vẻ không có mấy người. Chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước cửa ký túc xá, Trình Nặc tháo dây an toàn, nói: "Em lên đây."
Tay nàng lại bị Lâm Diệc Ngôn nắm lấy.
Trình Nặc quay đầu nhìn, thấy cô khẽ chống cằm, không nói gì, nhưng đôi mắt mỉm cười quyến rũ như đang ám chỉ điều gì...
Nhìn nhìn ra ngoài, thấy không có ai, Trình Nặc vội cúi người qua, nhanh chóng hôn nhẹ lên má cô một cái.
"Chụt" một tiếng giòn tan, nghe xong mặt nhỏ của Trình Nặc đỏ lên, sợ bị cô giữ lại hôn sâu, hôn xong vội vàng rút lui.
Lâm Diệc Ngôn không lập tức lái xe đi, yên tĩnh ngồi trong xe, qua lớp kính, nhìn theo nàng như chú thỏ tung tăng nhảy nhót chạy lên lầu, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhạt, đáy mắt tràn ra sự dung túng và cưng chiều mà chính cô cũng không nhận ra.
Bên cạnh dãy bảy là nhà ăn, tầng một có một quán trà sữa tên là "Tân Ngày". Trà sữa nóng hổi thơm ngọt được ưa chuộng nhất vào mùa đông, ngay cả cuối tuần cũng có không ít sinh viên ghé thăm.
Từ Giai Giai là một người nghiện trà sữa, nghe bạn cùng phòng giới thiệu trà sữa "Tân Ngày" rất ngon, liền tìm đến. Cô mua một ly trà sữa đặc biệt của quán, cắm ống hút, vừa nếm một ngụm, nhíu mày, ghét bỏ nói: "Chẳng ngon chút nào, lần sau không mua nữa."
Bạn cùng phòng có chút xấu hổ. Họ ở chung không lâu, nhưng ngay ngày đầu nhập học, bạn cùng phòng đã nhận ra Từ Giai Giai là một tiểu thư con nhà giàu, cười mỉa mai: "Tớ thấy uống khá ngon mà, có lẽ cậu thường uống mấy loại trà sữa cao cấp quá, mấy thứ rẻ tiền này cậu uống không quen thôi."
Từ Giai Giai há miệng định phản bác, mắt khẽ đảo, nhìn thấy một chiếc Bentley màu trắng lướt qua bên cạnh họ, nghi hoặc: "Sao giống xe của chị họ thế?"
Liếc mắt xuống nhìn, thấy biển số xe quen thuộc, mắt Từ Giai Giai sáng lên, vui vẻ nói: "Đúng là chị họ!"
"Cái gì?" Bạn cùng phòng ngơ ngác. Từ Giai Giai khẽ nhướn mày, chỉ vào chiếc Bentley phía trước nói: "Chị họ tớ đến tìm tớ, cậu về ký túc xá trước đi."
Bạn cùng phòng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Từ Giai Giai ném ly trà sữa mới uống một ngụm xuống, vác chiếc túi xách đắt tiền chạy về phía chiếc Bentley màu trắng.
Rất nhanh bạn cùng phòng cũng nhận ra chiếc xe kia, ngày nhập học chính chiếc xe này đã đưa Từ Giai Giai đến trường, cô lên mạng tra thử, ôi trời mấy trăm vạn! Nghe nói người đưa Từ Giai Giai hôm đó là chị họ của cô, cao gầy lạnh lùng, khí chất tuyệt vời, bởi vì chị họ có vẻ ngoài quá mức ưu tú, nên bạn cùng phòng đã nhớ cả người lẫn xe. Bạn cùng phòng không hề nghĩ ngợi, bưng ly trà sữa theo sau muốn nhân cơ hội làm quen.
Cô chạy quá nhanh, không ngờ phía trước Từ Giai Giai đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa đâm vào.
"Sao vậy Giai Giai?"
Từ Giai Giai như không nghe thấy bạn cùng phòng nói, mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp vừa bước xuống từ xe của chị họ, lòng đầy nghi hoặc. Cô không nhìn nhầm mà, đó chính là xe của chị họ.
Nhưng cô gái xinh đẹp vừa xuống xe chị họ là ai???
Vui mừng biến thành kinh ngạc, Từ Giai Giai xoay người, nhìn người bạn cùng phòng như cái đuôi dính chặt lấy mình, nhíu mày: "Cậu đi theo tớ làm gì?"
"Tớ..." Bạn cùng phòng ấp úng. Từ Giai Giai lại nhíu mày, bỏ lại một câu "Đừng đi theo tớ", nhanh chân bước tới.
"Cốc cốc cốc ——" Cửa sổ xe bị người gõ ba tiếng.
Lâm Diệc Ngôn đang cúi đầu xem tin nhắn, tưởng Trình Nặc chạy về, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Từ Giai Giai gần như dán mặt vào kính, giấu đi ý cười nhạt nhòa không tự giác hiện ra ở khóe miệng, mở khóa.
Cửa vừa mở khóa, Từ Giai Giai đã vội vã chui vào: "Chị họ!"
Lâm Diệc Ngôn không hề ngạc nhiên hay tò mò về sự xuất hiện của cô em họ, lười biếng liếc nhìn, giọng điệu nhàn nhạt: "Cuối tuần không về nhà?"
"Không có, không muốn về bị mẹ cằn nhằn." Từ Giai Giai tùy tiện ngồi vào xe, liếc mắt nhìn cổng ký túc xá dãy bảy, cố ý hỏi chị: "Chị đến đặc biệt để tìm em sao?"
Lâm Diệc Ngôn cười nhạo: "Nghĩ nhiều."
"..." Từ Giai Giai không ngờ cô lười đến mức chẳng buồn nói dối, bất mãn bĩu môi, đối diện với đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng, như thể nhìn thấu lòng người của cô, biết tiểu xảo của mình bị nhìn thấu, dứt khoát nói thẳng: "Em vừa nhìn thấy cô gái kia."
Lâm Diệc Ngôn không truy hỏi, thậm chí vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!