Khi Lâm Diệc Ngôn trở lại phòng ngủ, Trình Nặc vẫn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Triệu Việt. Tóc nàng hơi rối, trên má ửng hai vệt hồng nhạt của người vừa tỉnh giấc, dáng vẻ rũ mắt trầm tư ngơ ngác có chút đáng yêu, một bên quai áo ngủ tuột xuống cũng không hay biết.
Ngón tay thon dài khẽ móc lấy sợi dây lưng mảnh mai kia, đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Trình Nặc hoàn hồn, theo bản năng rụt người lại một chút.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Diệc Ngôn một tay giữ vai nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, "Để chị xem."
Ánh mắt và động tác của đối phương đều tràn ngập ái muội, Trình Nặc cho rằng cô muốn ban ngày ban mặt làm chuyện kia... Thần kinh lập tức căng thẳng.
Ngón tay Lâm Diệc Ngôn lại chỉ dừng lại ở xương quai xanh nàng, như có như không chạm vào rồi dừng lại ở một vị trí, nói: "Thì ra là một nốt ruồi nhỏ."
Góc độ này Trình Nặc chỉ có thể thấy ngón tay cô, giật mình, bừng tỉnh hiểu ra cô đang nói gì, hàm hồ "ừ" một tiếng.
Thì ra chỉ là muốn xem nốt ruồi của nàng...
Ý thức được mình nghĩ nhiều, Trình Nặc vội lùi lại hai bước, dùng tay che chỗ đó không cho cô nhìn.
Lâm Diệc Ngôn không thành công, thấy trên mặt nàng thoáng qua vẻ xấu hổ buồn bực, liền không trêu nàng nữa, khẽ cười, hỏi: "Mười giờ rồi, em muốn ngủ tiếp hay ăn chút gì trước?"
Trải qua mấy chuyện nhỏ này Trình Nặc nào còn buồn ngủ, hơn nữa nàng ngủ cũng đủ giấc rồi, lắc đầu.
Lâm Diệc Ngôn lại đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng: "Vậy đi rửa mặt đi, chị đi làm chút đồ ăn."
Trình Nặc được xoa thoải mái, đôi mắt cong cong, ngọt ngào đáp "vâng".
Rửa mặt xong, hai người ngồi bên bàn ăn, một bên đón ánh nắng sớm ấm áp dễ chịu, một bên ăn bữa sáng tình yêu do Lâm Diệc Ngôn trổ tài. Trình Nặc đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian như vậy thật dễ chịu, có chút vui đến quên cả trời đất mà nghĩ: Nếu có thể cứ mãi ở đây thì tốt rồi.
Nguyện vọng rất đẹp, nhưng thực tế lại phũ phàng.
Trình Nặc cho rằng họ còn hai ngày để ở bên nhau, nhưng sáng sớm khi ăn được một nửa, điện thoại của Lâm Diệc Ngôn vang lên.
Trợ lý gọi tới: "Chị Ngôn, Gia Văn khăng khăng đòi xuất viện."
Lâm Diệc Ngôn nhíu mày: "Bác sĩ chẳng phải bảo em ấy nghỉ ngơi một tuần sao?"
"Đúng vậy!" Giọng trợ lý gấp gáp đến khàn cả đi, "Cậu ấy nói mùi bệnh viện khó ngửi quá, không muốn ở lại đó, chúng em không ngăn được! Chị Ngôn chị vẫn nên tự mình đến xem đi, trừ chị ra cậu ấy không chịu nghe ai hết."
Lâm Diệc Ngôn giữa mày nhăn lại càng sâu, lạnh lùng bỏ lại một câu "Đã biết", rồi cúp máy.
"Cạch --" Tiếng điện thoại va vào mặt bàn vang lên giòn tan.
Trình Nặc đang ăn bánh mì khẽ ngẩng đầu, thấy Lâm Diệc Ngôn mặt trầm xuống vẻ không vui, cẩn thận hỏi: "Sao vậy chị?"
Lâm Diệc Ngôn nhìn nàng, im lặng một lát rồi nói: "Lát nữa chị còn phải đến bệnh viện một chuyến."
"À." Lòng Trình Nặc hơi trùng xuống, liên hệ với những gì vừa nghe được, nàng đoán chắc chắn lại liên quan đến nghệ sĩ Thẩm Gia Văn kia, cắn một miếng bánh mì trong tay, không nhịn được hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"
Lâm Diệc Ngôn lắc đầu, vừa như bất đắc dĩ lại vừa như mất kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: "Tính trẻ con."
Lâm Diệc Ngôn không muốn nói thêm chi tiết, Trình Nặc cũng không hỏi, im lặng ăn thêm một chút, rồi cân nhắc nói: "Vậy em đợi chị lần sau đến trường đi."
Lâm Diệc Ngôn cảm thấy giọng nàng có chút không đúng, tay cầm dao nĩa khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn: "Em cũng có thể ở lại đây tiếp, chán thì xem phim xem TV."
Một mình ở nhà thì có gì vui. Trình Nặc thầm nghĩ, không lộ ra vẻ gì mà điều chỉnh cảm xúc, ngẩng mặt lên, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Không được, em đột nhiên nhớ ra còn một bài luận chưa viết."
Lâm Diệc Ngôn bình tĩnh nhìn nàng, nhận ra nàng đang kiếm cớ, cũng không ép buộc, chỉ nói: "Lát nữa chị đưa em về."
"Vâng."
Thật ra Trình Nặc cũng không phải không vui, chỉ là cảm thấy thời gian vui vẻ quá ngắn ngủi, trong lòng có chút tiếc nuối. Hơn nữa Lâm Diệc Ngôn thật sự có việc bận, lại không phải cố ý lơ là nàng, nàng là bạn gái cũng không thể không hiểu chuyện. Ăn xong bữa sáng, Trình Nặc lại thay quần áo của mình, Lâm Diệc Ngôn cũng mặc xong, hai người tay trong tay vào thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!