Lúc trước Trình Nặc đến thật ra không nghĩ ngợi nhiều, nàng cho rằng Lâm Diệc Ngôn đưa nàng về nhà chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh cùng nhau ăn bữa cơm, tiện thể bồi dưỡng thêm chút tình cảm.
Nhưng câu "ở lại" của Lâm Diệc Ngôn rõ ràng mang theo ý khác, hô hấp nàng dồn dập, xoay nửa người thành tư thế đối diện, khẽ mím môi, đôi mắt hạnh to tròn ngơ ngác nhìn đối phương.
Đối diện với phản ứng kịch liệt của nàng, Lâm Diệc Ngôn chỉ khẽ nhướng mày, vẻ mặt không chút hoang mang, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của nàng.
Trong khoảnh khắc này, Trình Nặc vội vã nghĩ ra vô số lời từ chối: "Nếu không về Nhiễm Nhiễm sẽ nghi ngờ", "Em chưa tắm rửa, không có quần áo, ở lại rất bất tiện", "Nếu chị ngại phiền phức em có thể tự bắt xe về"...
Trình Nặc còn chưa tính là hiểu rõ Lâm Diệc Ngôn, nhưng qua thời gian tiếp xúc này, nàng có thể cảm nhận được sự tu dưỡng tốt đẹp của đối phương. Đối với người khác, Lâm Diệc Ngôn luôn giữ khoảng cách lịch sự, đối với nàng lại săn sóc chu đáo. Nàng tin chắc chỉ cần mình nói không muốn, Lâm Diệc Ngôn nhất định sẽ không ép buộc.
Nhưng những lời từ chối ấy như bị hồ dán chặt lại, cứ lăn qua lăn lại trong bụng nàng, miệng nàng mấp máy mấy lần, vậy mà không thể thốt ra lời.
"Ừ?" Đợi quá lâu, Lâm Diệc Ngôn dường như mất kiên nhẫn, đầu ngón tay chạm vào vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ vì mẫn cảm của nàng, chế nhạo: "Lại không dám?"
"..."
Lời nói gần như tương tự, nhưng đối diện lại là một vấn đề khác.
Trình Nặc không ngờ lại có phân đoạn "ngủ lại" này, giờ phút này ngoài xấu hổ ra, trong lòng nàng còn thêm chút hoảng loạn.
Về mặt tình cảm, Trình Nặc không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng không có nghĩa nàng là một kẻ ngốc. Nàng không cho rằng Lâm Diệc Ngôn bảo nàng ở lại chỉ đơn giản là xem phim và trò chuyện, phía sau có thể xảy ra chuyện gì đều có khả năng, điểm này có thể thấy manh mối từ ánh mắt nồng nhiệt của đối phương.
Không ai nói cho Trình Nặc bây giờ nên làm thế nào, liệu từ chối mới tỏ vẻ mình rụt rè sao?
Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Diệc Ngôn, nàng đã không biết thế nào là rụt rè, nàng cứ không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm người nọ, hoàn toàn không giấu giếm sự kinh diễm và ngưỡng mộ của mình.
Trần Nhiễm nói nàng là một cô gái ngoan ngoãn, Lâm Diệc Ngôn cũng từng khen nàng ngoan, nhưng chỉ có Trình Nặc tự rõ, trong xương cốt cô không phải là một người an phận. Chính vì không an phận, nàng mới dám thử xu hướng giới tính của Lâm Diệc Ngôn trước đây, và giờ này ngày này, mới dám không mang theo một chút tạp niệm nào chấp nhận lời mời của Lâm Diệc Ngôn đến nơi này.
Mà sự che giấu của nàng luôn vụng về dễ hiểu, luôn có thể bị người trước mắt liếc mắt một cái nhìn thấu.
Sau một hồi rối rắm, Trình Nặc cuối cùng vẫn quyết định nghe theo trái tim mình, khẽ cụp mắt, tránh đi ánh mắt khiến tim nàng đập loạn nhịp của Lâm Diệc Ngôn, mân mê chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay, nhỏ giọng nói: "Vậy em nói với Nhiễm Nhiễm một tiếng đã."
Nàng không nói thẳng là muốn hay không ở lại, nhưng ý tứ đã không cần nói cũng rõ. Đáy mắt sâu thẳm của Lâm Diệc Ngôn ánh lên ý cười nhạt, khẽ "ừ" một tiếng, rồi hơi dựa người về phía sau, tạo điều kiện cho nàng gõ chữ.
Trình Nặc mở khóa điện thoại, vào WeChat, khi nhấp vào khung chat của Trần Nhiễm, nhịp tim hỗn loạn của nàng bỗng tĩnh lại, thoáng có chút băn khoăn.
Lời nói dối hết lớp này đến lớp khác, còn đêm không về ngủ, thật lòng xin lỗi sự tin tưởng của Trần Nhiễm dành cho nàng, nhưng hiện tại Trình Nặc cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cứng đầu gửi tin nhắn cho bạn.
[Trình Nặc: Nhiễm Nhiễm tối nay tớ không về, cậu ở ký túc xá nhớ khóa kỹ cửa nha.]
[Trần Nhiễm: Cậu muốn ở nhà cô cậu hả? Nhưng không phải cậu nói nhà họ có mèo, cậu không sợ lại dị ứng à?]
Nhà cô cô có mèo là sự thật, Trình Nặc dị ứng lông mèo cũng là sự thật, nhưng hiện tại không phải chuyện như vậy, nàng chỉ có thể cắn rứt lương tâm tiếp tục viện cớ. Trần Nhiễm đương nhiên không nghi ngờ nàng, thậm chí còn chẳng nhắc đến chuyện bảo nàng về mang đồ ăn ngon, một lòng một dạ muốn xem nốt chương trình tạp kỹ đang dang dở rồi đi ngủ.
Đặt điện thoại xuống, họ lại như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục xem phim.
Hết bộ phim này đến bộ phim khác, đêm dần khuya.
"Còn xem nữa không em?" Lâm Diệc Ngôn cầm điều khiển từ xa hỏi người trong lòng.
Họ đã xem tổng cộng hai bộ phim, Trình Nặc gần như chẳng xem được gì, mắt cũng cay xè, cơn buồn ngủ ập đến, nàng lắc đầu.
Lâm Diệc Ngôn liền tắt TV, bỏ qua điều khiển từ xa, ngón tay khẽ vuốt má nàng, nói: "Đi tắm rửa đi em."
Sợi dây căng thẳng trong đầu Trình Nặc chợt thít lại, nàng giật mình ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ thoáng qua tan biến. Nàng khẽ liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Đúng là nên tắm rửa rồi đi ngủ.
Không có quần áo tắm, Lâm Diệc Ngôn giúp nàng tìm một bộ đồ lót mới và bộ đồ ngủ sạch sẽ, chỉ vào phòng tắm ý bảo nàng đi tắm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!