Cuối tháng Hai, hơi lạnh vẫn chưa tan, gió buốt quất vào mặt đau rát.
Trình Nặc quấn mình như cái bánh chưng, kéo theo chiếc vali cồng kềnh, bước lên chuyến tàu đi thành phố B.
Trong khoang tàu rộng rãi chỉ có lác đác vài hành khách. Nàng tìm được chỗ ngồi, vừa mới đặt lưng xuống, trong túi vang lên tiếng chuông video call "leng keng leng keng".
Tháo găng tay len, Trình Nặc lấy điện thoại ra, thấy ảnh đại diện người gọi thì đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ cong lên.
Dù trên tàu không nhiều người, nàng vẫn cẩn thận đeo tai nghe Bluetooth rồi mới nhận cuộc gọi: "Nhiễm Nhiễm."
Đầu dây bên kia, Trần Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai rối bời, mắt lim dim. Thấy rõ khung cảnh phía sau nàng thì lập tức trừng lớn mắt: "Cậu thật sự mua vé tàu rồi à? Không phải chứ, sao đi học sớm thế?"
Trần Nhiễm là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Trình Nặc. Cả hai hiện đang học năm ba tại một trường đại học truyền thông ở thành phố B. Còn hơn nửa tháng nữa kỳ học mùa xuân mới bắt đầu.
Trình Nặc liếc nhìn xung quanh, đưa tay che miệng, hạ giọng nói: "Tớ nói rồi mà. Ba tớ có đồng nghiệp dọn đến khu chung cư nhà tớ, gần đây ổng hay đưa bạn đến nhà chơi. Mỗi lần tới là lại thao thao bất tuyệt khoe con trai giỏi giang thế nào. Tớ phiền muốn chết, ở nhà không thở nổi."
Trần Nhiễm nhớ ra chuyện đó, ngáp một cái rồi nói: "Ông chú đó chắc muốn gán ghép cậu với con trai ổng chứ gì."
"Ừm." Trình Nặc buồn rầu gật đầu.
Đúng là người chú kia có ý định đó thật, nhưng Trình Nặc chẳng có chút hứng thú nào. Để bố mẹ khỏi phải khó xử, nghe nói ký túc xá sớm mở cửa, nàng liền lập tức mua vé tàu đi luôn.
Trần Nhiễm lười biếng nói: "Tớ cũng muốn quay lại trường. Cậu không biết mẹ tớ phiền cỡ nào đâu, bà ấy còn định sắp xếp cho tớ đi xem mắt nữa cơ! Tớ chịu không nổi, cấp ba thì không cho yêu sớm, giờ lại mong tớ sớm có chồng, trong khi tớ còn chưa tốt nghiệp! Bà ấy bị làm sao vậy chứ?"
Trình Nặc kinh ngạc: "Mẹ cậu sốt ruột thật đấy."
"Bà sợ tớ ế đó!" Trần Nhiễm tức đến đập đùi, lật mí mắt lên rồi chậm rãi nói: "Nhiều lúc thật ghen tị với cậu, ngoan ngoãn, học giỏi, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, lại chẳng bị bố mẹ giục chuyện yêu đương."
Những lời khen trước đó nàng không tiện nhận, nhưng câu cuối thì quả thật đúng. Trình Nặc đỏ mặt cười khẽ: "Bố mẹ tớ nghĩ học sinh thì nên tập trung học trước, họ chưa bao giờ ép tớ làm điều mình không muốn."
Trần Nhiễm hai mắt sáng rực: "Nhà cậu còn nhận con không?"
Trình Nặc phì cười, lại hàn huyên thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Sau đó nàng nhắn tin báo bố mẹ biết đã lên tàu an toàn.
Từ nhà đến thành phố B mất gần năm tiếng tàu. Trình Nặc mở máy chiếu âm tần, định nghe nhạc giết thời gian.
Tàu tiến vào đường hầm, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên gương mặt nghiêng yên tĩnh của nàng một lớp sáng dịu nhẹ. Gương mặt thanh tú phản chiếu trên cửa kính mờ mờ, trông vừa dịu dàng vừa điềm đạm.
Trình Nặc chống cằm, vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh lướt qua bên ngoài. Tai nghe bên trái bất chợt tuột xuống, nàng không kịp đỡ, món đồ rơi xuống sàn, lăn lộc cộc ra sau ghế.
"Ngại quá, anh có thể giúp tôi nhặt tai nghe được không?" Tay với không tới, nàng đành phải nhờ nam hành khách đang cúi đầu nghịch điện thoại phía sau giúp một tiếng.
Người kia đang chơi game cực kỳ chăm chú, bị làm phiền thì tỏ vẻ khó chịu, liếc xuống dưới ghế rồi cúi người nhặt tai nghe lên. Khi ngẩng đầu, nhìn thấy người ngồi trước là một mỹ nhân, hắn thoáng sững lại.
"Cảm ơn anh." Trình Nặc nhận lại tai nghe, mỉm cười lịch sự.
Nam hành khách ngây ra vài giây, mặt hơi nóng, lí nhí nói: "Không, không có gì."
Trình Nặc quay lại ghế, kiểm tra tai nghe không hư hỏng gì, rồi lấy khăn giấy lau sạch bụi bám.
Ngủ một giấc trên tàu là tới nơi. Trình Nặc rời ga, bắt thẳng xe về trường.
Dù chưa chính thức nhập học, nhưng vẫn có không ít sinh viên như nàng quay lại sớm. Sau khi đăng ký với dì quản lý ký túc, nàng kéo vali về phòng 203. Vừa mở cửa, một luồng không khí ẩm mốc xộc thẳng vào mặt. Nàng bịt mũi, lập tức mở cửa sổ cho thoáng.
Gió lạnh sau lưng rít gào từng đợt, Trình Nặc run lập cập, vừa xoa xoa đôi tay nhỏ vừa vội vã chạy vào trong phòng. Vừa đặt túi lên bàn, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là Trần Nhiễm.
Nàng cứ tưởng đối phương gọi đến để hỏi han tình hình, bèn vừa thở ra một hơi trắng xóa vừa nói: "Tớ vừa về tới ký túc xá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!