Đứa bé được sinh ra một cách an toàn, người hạnh phúc nhất ở đây chính là Sở Uyên, anh không cần phải treo ngược trái tim sợ hãi mỗi ngày nữa.
Thân thể Bạch Dung hiện tại vẫn còn khá suy yếu, không khác mấy so với phụ nữ mang thai sinh con, tháng cữ đầu cũng cần kiêng gió kiêng nước kiêng lạnh.
Sở Uyên chăm chú nghe bà cụ Dương Tố Phân dặn dò kĩ lưỡng từng chi tiết một qua điện thoại, cuối cùng bà cụ vẫn vì không yên tâm đám đàn ông thô kệch bọn họ chẳng cách nào chăm sóc được tốt cho Bạch Dung mà tự mình ngồi xe tới.
Sở Tu Viễn đến Giang Thành một chuyến, từ sau khi nhìn thấy cháu trai nhỏ nhà mình thì trái tim liền bị rớt lại nơi đây.
Cười tươi rói niêm phong hai bao lì xì lớn giống hệt ông cụ Sở, một cái cho Bạch Dung, cái còn lại là để cho cháu trai nhà mình, cũng trực tiếp nhét sổ tiết kiệm bên trong giống với ông nội Sở.
Ông chỉ có thể ở lại một ngày, nhưng thời gian một ngày này cũng đủ cho ông bận rộn, nào thì đi mua quần áo cho cháu trai, rồi thì lựa chọn mua sữa bột, xe nôi xe đẩy, điều thần kỳ nhất chính là, ông còn mua cả xe nhỏ sử dụng cho trẻ học đi nữa chứ, Bạch Dung chợt có dự cảm đồ đạc dùng cho con trai Sở Hú Dương nhà họ đến năm 5 tuổi đã không cần mua thêm bất cứ thứ gì, ông nội ở nhà chắc hẳn cũng đã sai người chuẩn bị không ít đồ rồi ấy chứ.
Sau tết Trung thu thì Sở Tu Viễn phải quay trở về tiếp tục với công việc của riêng mình, lúc này mới buồn rầu không nỡ rời đi, đến tận lúc đã yên vị trên máy bay vẫn tiếc nuối đầy mặt lảm nhảm với Sở Ương, không biết bao giờ ông mới được nhìn thấy cháu trai nhà mình nữa đây.
Giọng điệu ấy thực khiến người ta cảm thấy băn khoăn sầu muộn.
Ngày hôm nay Sở Ương bị cha mình cháu trai đến cháu trai đi tới mọc kén trong tai luôn rồi, anh chàng trốn qua một bên trợn trắng mắt thầm khinh thường ông cha già nhà mình.
Đương nhiên, với tư cách là ông bác thì Sở Ương cũng mua tặng cháu trai nhà mình một món quà, món quà này từ sau lần đưa ông cụ Sở tới đó thì anh đã bắt đầu chuẩn bị, quà rất đơn giản nhưng lại có ý nghĩa thật lớn đối với gia đình Bạch Dung.
Thứ anh tặng là một cuốn sổ hộ khẩu gia đình ba người, mà chủ hộ chính là Sở Uyên, hai thành viên còn lại chính là Bạch Dung và nhóc Hú Dương, Sở Tu Viễn thì chuẩn bị một căn phòng lớn tại Giang Thành, rồi nhập hộ khẩu cho gia đình ba người nhà họ tới Giang Thành luôn.
Bạch Dung thực hài lòng với món quà này, cuối cùng thì cậu cũng có được ngôi nhà nhỏ cho riêng mình.
Mọi người đều chuẩn bị quà đầy đủ, chỉ riêng ông bố mới lên chức Sở Uyên là hai tay trống trơn, không chuẩn bị bất cứ thứ gì cả, chỉ biết ngốc nghếch chạy vòng quanh chăm vợ lo con nhà mình mỗi ngày.
Bạch Dung muốn ăn gì anh chuẩn bị cái đó, nói chuyện với cậu còn không nỡ to tiếng, về phần đồ ăn cho con trai thì hiện tại vẫn chưa đến lượt anh động tay động chân.
Bà cụ Dương Tố Phân đến chăm sóc cho Bạch Dung vài ngày, đến khi cậu có thể xuống giường đi lại thoải mái rồi thì bà cụ mới bàn giao mọi chuyện lại cho Sở Uyên, bản thân thì trở về nhà trước.
"Khi nào thì chúng ta có thể xuất viện về nhà vậy?"
Bạch Dung hỏi Sở Uyên, cũng không thể ở lại Giang Thành nguyên cả tháng đi.
"Nhưng em còn phải kiêng gió nữa mà." Sở Uyên vừa giúp cậu lau mồ hôi trên trán vừa nói, kiêng cữ đúng tháng tám thực sự quá sức chịu đựng của con người, vừa không dám mở điều hòa quá lạnh vừa không thể mở cửa thoáng gió, Sở Uyên nhìn mà đau lòng không thôi, khổ cho Bạch Dung nhà anh quá.
Bạch Dung sầu não chán nản, cậu chỉ sinh đứa con thôi mà sao phải phiền phức thế, cậu cứ tưởng chỉ cần rạch một đao là xong chứ.
Phòng bệnh cậu đang nằm hiện tại cửa đóng kín mít, Sở Uyên đau lòng Bạch Dung khó chịu nên thường lấy nước ấm lau người giúp cậu, điều này khiến Bạch Dung cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Sở Hú Dương sinh ra được vài ngày là khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu nảy nở đầy đặn hẳn lên, sắc mặt hồng hào phúng phính, đôi mắt mở to tròn, nhìn đáng yêu vô cùng.
Có lẽ cả đời Sở Uyên chưa bao giờ được tiếp xúc với sinh vật yếu đuối như vậy, y tá quấn tã cho đứa bé xong mới ôm qua cho anh bế, Sở Uyên cảm thấy toàn thân cứng ngắc, tay chân không biết để đâu cho đúng, đứa nhỏ mềm mại nhỏ bé như vậy, anh biết bế sao cho con thoải mái, bế sao để không làm tổn thương con trai nhỏ nhà mình.
Không dễ gì mới vượt qua nỗi sợ về tâm lý ôm đứa nhỏ vào lòng, nhóc Sở con không cho cha mình chút mặt mũi nào mà khóc toáng lên, dọa Sở Uyên suýt chút nữa là hất tay ném bọc nhỏ trong tay đi.
Bạch Dung ở một bên bật cười khùng khục, đến khi y tá chuyển mục tiêu đưa đứa nhỏ qua cho cậu bế thì Bạch Dung lại không dám vươn tay ra đón.
"Haizz! Chưa thấy người làm cha nào mà như hai cậu cả." Cô ý tá trẻ tuổi lắc đầu thầm nghĩ, đứa nhỏ không có mẹ chăm đúng là đáng thương qua mà, sinh sống lớn lên cùng hai người cha như thế này, không biết cuộc sống của đứa nhỏ về sau sẽ kinh hồn bạt vía đến mức nào, ai sẽ là người đến chăm lo cho tâm hồn bé bỏng của đứa nhỏ đây.
Cũng may, Sở Uyên học tập mọi thứ đều khá nhanh, hơn nữa đây chính là con trai ruột của anh, dáng vẻ lại giống với Bạch Dung đến vậy, lòng anh thực khao khát có thể tự tay ôm ấp và chăm sóc cho đứa nhỏ của hai người họ.
Dưới sự giúp đỡ và hướng dẫn của y tá thì cuối cùng Sở con cũng tiếp xúc hòa bình với cha già nhà mình được, đã không còn khóc lớn mỗi khi được cha mình bế nữa.
"Tôi thấy đứa bé sau này nhất định phải thông minh lắm ấy chứ, nhìn cái khuôn mặt tội nghiệp bé nhỏ kia đi, vì biết người bế là cha mình nên dù có khó chịu cũng không bật khóc lên kìa." Y tá đứng bên cạnh lắc đầu nhận xét một cách đầy thích thú.
Sở Uyên bị cô ấy nói cho xấu hổ không thôi.
"Mau bế qua đây cho em nhìn cái nào, mau lên." Bạch Dung không dám bế liền nằm đó chỉ đạo Sở Uyên đi làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!