"Sở Uyên, có phải anh đang giấu giếm em điều gì đúng không?" Ánh mắt Bạch Dung nhìn thẳng vào Sở Uyên tựa hồ không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.
Sở Uyên sững người ngơ ngác, sau cùng vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu mỉm cười nói:
"Dung à, những việc anh và ông nội làm chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho em mà thôi."
Bạch Dung cau mày suy ngẫm những lời anh vừa nói, đầu óc cậu vẫn đặc biệt nhanh nhạy như cũ, lập tức ngẫm ra được ý tứ sâu xa trong đó, sắc mặt cậu dần trở lên cực kì khó coi, khó trách trong khoảng thời gian này cậu cứ có cảm giác như thể Sở Uyên và ông nội Sở đang che giấu mình điều gì đó, thế nhưng, bất kể là công việc bận rộn trong nhà hay sự khác thường mãnh liệt từ cơ thể đều đang không ngừng làm giảm thấp tuyến phòng thủ trong lòng cậu, khiến cậu không cách nào chuyên tâm suy nghĩ thấu đáo vào một việc.
"Dung này, em không cần suy nghĩ lung tung."
Sở Uyên thấy sắc mặt cậu thay đổi liền vô cùng lo lắng, lập tức tiến sát lại gần ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng an ủi Bạch Dung.
"Dung, em là người yêu của anh, là người mà anh muốn chung sống cả cuộc đời, vậy nên em phải tin tưởng vào anh chứ, dù anh có làm bất cứ chuyện gì, cũng bởi vì không muốn em bị tổn thương hay có những lo lắng không cần thiết, tin tưởng anh có được không em."
Sở Uyên dùng đôi cánh tay cường tráng của mình ôm chặt lấy cậu từ phía sau, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cậu, trong giọng nói chứa đựng niềm mong đợi cùng nỗi lo lắng nồng đậm.
Bạch Dung im lặng hồi lâu mở thở hắt ra một hơi, cậu thả lỏng thân mình hơi tựa lưng về phía Sở Uyên.
Sở Uyên cảm nhận được sự thay đổi thông qua cơ thể cậu, anh thở phào nhẹ nhõm, cánh tay rắn chắc dùng thêm sức ôm chặt lấy cơ thể người đang nằm gọn trong lòng mình.
Hai người má chạm môi kề, Bạch Dung vươn tay về phía sau vuốt nhẹ khuôn mặt anh nói:
"Anh không muốn nói cho em biết là bởi vì chuyện này có liên quan trực tiếp đến em, anh sợ khi mình nói ra nó sẽ khiến em bị tổn thương có đúng không hả Sở Uyên, vậy nên, là người nào muốn hại em vậy anh."
Sở Uyên giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn mím chặt môi không nói, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ Bạch Dung nhà anh thông minh đến mức nào, tình trạng của bản thân lúc này chính là nói nhiều sai nhiều, vậy nên vẫn là duy trì im lặng sẽ tốt hơn.
Bạch Dung trống rỗng nhìn về phía trước, tựa hồ bên trong đôi mắt ấy không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, cậu khẽ nói:
"Anh không nói cho em biết bởi lẽ người đó không chỉ đơn giản là muốn làm hại em thôi đúng không? Bằng không chắc hẳn anh đã không cố gắng để giấu giếm em tới vậy, cho nên, lý do mà anh không nói, là bởi vì anh cảm thấy rằng người đó không chỉ sẽ làm tổn thương em về mặt thân thể, mà còn khiến em cảm thấy đau lòng nữa đúng không?"
Sở Uyên nghe cậu sử dụng giọng điệu bình tĩnh phân tích mọi vấn đề, trong lòng anh chỉ cảm thấy đừng cơn đau nhói chua xót dồn dập ập tới, rốt cuộc thì Dung của anh đã phải trải qua những gì mới có thể thờ ơ đối mặt với mọi chuyện như vậy chứ, thế nhưng trong lòng cậu sẽ thật sự không quan tâm, không khó chịu chút nào hay sao?
"Người đó, chính là người cha ruột thịt kia của em đúng chứ." Giọng nói của Bạch Dung vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới lạnh lùng tàn khốc.
Sở Uyên đột nhiên siết chặt vòng tay, tựa như muốn đem Bạch Dung khảm sâu vào trong cơ thể mình, anh trầm giọng nói:
"Dung à, đừng nói nữa."
"Ồ, thì ra tầm ngắm của ông ta đã đặt lên trên người con trai chúng mình rồi sao, khó trách năm xưa ông ta lại để em rời khỏi thành phố A một cách dễ dàng như vậy."
Bạch Dung.
Sở Uyên chợt lớn tiếng cắt ngang câu nói tiếp theo của cậu, anh nắm chặt lấy bả vai ép cậu nhìn thẳng về phía mình, sau đó cúi đầu cướp đoạt lấp kín khuông miệng cậu.
Bạch Dung hoàn toàn không có ý định từ chối nụ hôn của anh, cậu nhướn người hé môi nhiệt tình đáp lại nụ hôn sâu của Sở Uyên, môi lưỡi quấn quýt triền miên.
Nước miếng trong suốt bởi vì hai người quá mức đắm chìm trong từng cái nút lưỡi mà không kịp nuốt vào, thuận theo khóe miệng Bạch Dung trượt xuống, sau đó từ cằm kéo thành một sợi tơ trong suốt.
Nắng tháng bảy rất đẹp, từng tia nắng hắt qua ô cửa kính trong suốt chiếu lên đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau trong phòng, nóng bỏng mà xinh đẹp.
Tiếng nước triền miên hòa cùng tiếng hô hấp dồn dập khiến cho không khí trong căn phòng càng thêm ám muội. Thật lâu sau đó, Sở Uyên cảm giác được hô hấp của Bạch Dung trong lồng ngực mình đã càng ngày càng trở nên gấp gáp thì anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cậu, đổi thành từng cái thơm nhẹ, cảm giác đó vẫn mới mẻ sống động như cũ, nụ hôn ấy tựa như được đặt lên đầu quả tim anh vậy, đi cùng với mỗi một nụ hôn là một nhịp đập nặng nề xao động.
Bạch Dung thở hổn hển nhìn Sở Uyên cười gian hỏi:
"Sở Uyên này, anh có thích hôn em như thế này không?"
Khuôn mặt Sở Uyên đỏ hồng ngay tức khắc, bị cậu hỏi thẳng ra như vậy khiến trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, lúng túng không biết nên trả lời thế nào, nhưng vẫn thành thực gật gật đầu, đôi tai đã đỏ ửng hết cả lên rồi.
Em cũng thích lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!