Chương 45: Gà trống

Vì bụng Bạch Dung càng ngày càng lớn nên cậu quyết định tạm thời tránh mặt người trong thôn, không bước ra khỏi cửa, chỉ thỉnh thoảng đi dạo một vòng trên núi hoặc vào trong không gian đi dạo rèn luyện thân thể với Sở Uyên thôi.

Thế nên nếu có người tới nhà tìm cậu thì đều đổi thành cho Sở Uyên ra tiếp đón, nhờ vậy mà thời gian Sở Uyên ở nhà ngày càng tăng lên, cũng có nhiều thời gian ở nhà với Bạch Dung và ông nội mình hơn.

Kì thực Bạch Dung rất hài lòng với kết quả này, ngày tháng có Sở Uyên bên cạnh khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác ngọt ngào ấm áp khiến trái tim muốn tan chảy.

Ông nội thì không nghĩ vậy, ông cụ cho rằng đã là đàn ông thì nên rèn luyện thân thể cho thật tốt, chịu khổ càng nhiều mới càng ra dáng một người đàn ông thực thụ.

Sở Uyên tất nhiên là không sợ phải chịu khổ, chịu vất vả, anh chỉ muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Bạch Dung và con của hai người họ hơn mà thôi, chỉ cần vừa nghĩ tới hai cha con Bạch Dung thì trái tim anh liền mềm mại như nước, muốn được ở bên cạnh hai cha con cậu mọi lúc mọi nơi, không rời nửa bước.

Bạch Dung nằm trên ghế tựa tầng hai nghỉ trưa, vừa tỉnh dậy đã thấy anh ngồi ngay bên cạnh ngẩn người nhìn mình, cậu vươn tay sờ lên khuôn mặt anh mỉm cười nói:

"Về rồi đấy à? Có mệt không?"

Kì thực công việc gieo trồng dược liệu trên núi không cần sử dụng quá nhiều sức lực, chỉ cần đem hạt giống gieo xuống khu vực đất đã được xới tơi xốp rồi để chúng phát triển tự nhiên như thực vật hoang dã là được, có vài loại cây non cần phải tự mình trồng lấp thì cũng đều là những công việc rất nhẹ nhàng, không tốn bao nhiêu sức lực.

Một tháng trước Mạc Thiên tự mình cũng làm xong được cả khoảng lớn, lại thêm có thằng Thuận thường xuyên chạy về hỗ trợ nữa nên không cần đến một tháng thì đã làm xong hết cả.

Không mệt.

Sở Uyên nhìn cậu lắc đầu, nghiêng người qua hôn lên gương mặt đỏ bừng do mới ngủ dậy của cậu, Bạch Dung thuận thế quay đầu qua hôn lại lên môi anh một cái.

Sở Uyên đuổi theo cướp đoạt hô hấp cậu hồi lâu, đến khi cảm giác được hơi thở của Bạch Dung đã có chút nặng nề gấp gáp thì anh mới miễn cưỡng kéo dãn khoảng cách, hơi lùi về phía sau một chút, tiếp đó vùi đầu lên vai cậu, hít ngửi hương thơm cơ thể cậu.

Bế em dậy.

Bạch Dung vòng tay qua ôm lấy cần cổ anh ra lệnh.

Sở Uyên nghe lời bế bổng cậu lên đặt xuống ghế sô pha bên cạnh, sau đó còn rót cho cậu thêm cốc nước ấm nữa.

"Buổi chiều anh ở nhà đi, ngày mai Lâm Vũ Tiêu sẽ tới lấy rượu, em nghe nói anh ta làm ăn với không ít nhà hàng lớn tại Giang Thành, số rau nhà mình trồng trước đó đã có thể thu hoạch được rồi, diện tích mảnh rau đó của nhà chúng ta rất lớn, chút nữa anh vào trong không gian lấy nhiều nước hồ một chút qua đó phun hết một lượt cho ruộng rau đi, đến lúc đó dẫn Lâm Vũ Tiêu đi dạo một vòng quanh ruộng rau nhà chúng ta, nếu như anh ta mà có nhìn trúng rồi muốn nhập rau của nhà mình thì giá cả nhớ báo cao cao một chút."

Bạch Dung ngồi nghiêng qua tựa lên cơ thể anh dặn dò từng chút một. Cậu tự có kế hoạch của riêng mình, bởi vì năm nay là năm đầu tiên nên Sở Uyên mới cần phải vất vả tới vậy, chờ sau khi điều kiện trong nhà từ từ phát triển lên cậu sẽ để anh buông tay thoải mái, nhàn rỗi hơn một chút, chuyên tâm hỗ trợ cậu xử lý công việc trong nhà, không cần tự mình đi làm những việc vất vả tốn sức nữa.

Được. Sở Uyên giúp cậu vuốt thẳng mấy lọn tóc rối, yên lặng nghe cậu dặn dò, đồng thời cũng ngoan ngoãn ghi nhớ tất cả những gì cậu sắp xếp.

"Mấy thứ bên trong không gian của chúng ta thì giữ lại để nhà dùng hoặc là dự trữ cho quán ăn trên thị trấn, đừng bán ra bên ngoài nữa, còn có chút nữa chúng ta đi hái thêm ít quả nhót tây cùng với cẩu kỉ về ủ thêm vài vò rượu, để dành cho ông nội uống dần, gần đây nhót tây chín khá nhiều, bên ngoài thị trường cũng có bán không ít nên chẳng cần lo lắng bị người khác nghi ngờ, qua thêm một khoảng thời gian nữa cũng đã đến mùa cẩu kỉ rồi, số cây ăn quả nhà chúng ta trồng trên núi năm nay chẳng mấy chốc là có thể thu hoạch, cần phải nghĩ cách xử lý chúng nó mới được.Bây giờ vào không gian luôn à?

"Sở Uyên thấy tinh thần cậu khá tốt liền nhỏ giọng hỏi, anh muốn dẫn cậu vào trong không gian đi dạo một vòng."Cũng được, lúc này chắc hẳn ông nội còn chưa thức giấc, chúng ta vào trong không gian nhìn một chút.

"Bạch Dung hôn lên má anh một cái ra hiệu để anh bế mình lên."Ừm."

Sở Uyên bế Bạch Dung tiến vào không gian, sau đó tìm một bóng cây mát mẻ khô ráo đặt cậu ngồi xuống đó, còn bản thân thì đi về phía vùng đất bốn mùa ngắt hái những thứ cần thiết.

Bầu không khí bên trong không gian tốt hơn so với bên ngoài rất nhiều, gió mát rì rào thổi qua mặt hồ, mơn trớn qua đôi gò má cậu vô cùng thoải mái, Bạch Dung nheo mắt hưởng thụ từng đợt gió mát lạnh, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc chưa từng có.

Không gian này có sinh mệnh của chính mình, dù cho Bạch Dung không có cách nào giao tiếp được với nó, thế nhưng cậu lại có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng to lớn vẫn luôn bảo vệ cho cậu.

Và tất nhiên không phải chỉ có mỗi không gian là đang một mực bảo vệ cho Bạch Dung, mà còn có Sở Uyên nữa, người đàn ông mà cậu quyết định sinh sống cùng hết cuộc đời này.

Sở Uyên nhanh chóng làm xong hết số lượng công việc Bạch Dung đã căn dặn trước đó, ngắt hái nhót tây cùng với cẩu kỷ đặt ra bên ngoài để ủ rượu, sau đó đổ đầy nước hồ vào bình phun nước rồi dẫn theo Bạch Dung đi tới ruộng rau phun tưới hết một lượt.

Ông cụ Sở vừa mới thức giấc liền nhìn thấy hai đứa nhỏ tay trong tay cười nói vui vẻ từ bên ngoài đi trở về, dáng vẻ ngọt ngào tình cảm của đôi tình nhân nhỏ khiến lòng ông cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chợt nghĩ tới số tin tức từ thành phố A truyền tới, ông cụ giãn đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt của mình ra, lòng thầm đưa ra quyết định.

Diện tích cách đồng rau mà Bạch Dung thuê người về trồng rất lớn, bởi vì nơi đó cách thôn khá xa, hơn nữa còn được vây lại bằng hàng rào chắc chắn nên mới không bị gia súc gia cầm do người dân trong thôn nuôi dưỡng dẫm đạp phá hoại mất, hình dáng bên ngoài thực không tồi, chỉ là có ít sâu rau tròn tròn mập mập.

Khoảng thời gian trước Bạch Dung nhàn rỗi không có gì để làm liền kéo theo Lưu Khải Đệ cầm que trúc đi bắt được không ít mang về cho gà ăn, hiện tại Lưu Khải Đệ kết bạn được với không ít nhóc tỳ trong làng, vừa nghe nói tới hỗ trợ bắt sâu cho nhà họ sẽ có hoa quả để ăn thì đám nhóc nghiền hoa quả kia đều chạy đến giúp đỡ.

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Vũ Tiêu một mình lái xe tới, việc đầu tiên bận rộn chính là vận chuyển rượu trái cây cùng với hoa quả sấy từ nhà Bạch Dung lên xe, nghe Sở Uyên nói nhà họ có cánh đồng rau lớn đã đến vụ thu hoạch liền vội vàng nói muốn đi xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!