Sự xuất hiện của mấy người ông cụ Sở khiến cho nhà Bạch Dung náo nhiệt hẳn lên. Có điều, dù cho cậu đã mua căn nhà nhỏ hai tầng hiện tại thì nhiều người cùng ở như vậy vẫn khá là chật chội.
May mắn rằng mọi tâm tư của Tống Hải Trần đều tập trung hết vào đàn dê trên núi, bởi vậy anh ta đã chuyển đến căn ký túc xá bên cạnh chuồng dê để ở từ lâu, ngoài ra còn mang theo hai con chó con nhà họ mới mua về cùng với con chó lớn của nhà bà cụ Dương Tố Phân cùng tới đó để canh đêm nữa.
Ba căn phòng ngủ ở dưới tầng một thì thằng Thuận và Mạc Thiên mỗi người chiếm một căn, gian phòng trống còn lại sau khi Bạch Dung và Sở Uyên dọn dẹp kĩ càng sạch sẽ hết một lượt, liền sắp xếp cho ông cụ Sở chuyển vào ở trong đó, dù sao thì tuổi tác của ông cụ đã cao, cũng không thể để ông vất vả leo lên leo xuống cầu thang được, dù cho cũng chỉ có một tầng mà thôi.
Sở Ương, Khanh Hàn Mặc cùng với tài xế Tiểu Tạ chỉ có thể chen chúc ghép phòng ở cùng với người khác, tài xế Tiểu Tạ thì chen chúc cùng một gian phòng với thằng Thuận ở dưới lầu, như vậy sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc cho ông cụ Sở hơn, Sở Ương và Khanh Hàn Mặc tạm thời sống trong gian phòng trên tầng hai mà Sở Uyên ở trước đó, còn Sở Uyên thì có thể nhân cơ hội này chuyển vào sống cùng phòng với Bạch Dung.
Sở Ương xin nghỉ phép một tuần để cùng ông cụ Sở đến thăm Sở Uyên, vốn dĩ hai người tính xem xong sẽ cùng nhau quay trở về luôn, thế nhưng Bạch Dung cảm thấy ông nội Sở đã nhiều tuổi rồi, thân thể ông cụ lại có nhiều bệnh cũ nên cậu muốn giữ ông ở lại đây với nhà mình luôn, chỗ cậu có không gian, bên trong không gian lại có nhiều thứ tốt như thế, không hiếu kính ông cụ thì nói sao được chứ.
Ban đầu ông nội Sở cảm thấy nếu mình ở lại sợ là sẽ gây thêm rắc rối cho hai người Sở Uyên và Bạch Dung, hơn nữa ông cũng hiểu rõ tính cách mình, người trẻ tuổi ở cùng một chỗ với ông nhất định sẽ cảm thấy thực nhàm chán và rất không thoải mái, vậy nên vốn dĩ ông cũng chỉ tính tới đây thăm hai người một lúc liền quay trở về, thế nhưng sau khi ở cùng và tiếp xúc với Bạch Dung được vài ngày thì suy nghĩ của ông cụ đã có sự thay đổi, đặc biệt là khi vào ở bên trong gian phòng hiện tại, nó khiến ông cụ có thể ngửi thấy được hương vị của rất nhiều loại rượu, điều này cũng là nguyên do chủ yếu khiến ông cụ khó lòng rời đi được.
"Loại rượu này cháu ủ có nồng độ không cao, đều được dùng để bán cho người già uống bồi bổ thân thể, ông nội à, ông cũng có thể uống một chút đấy."
Bạch Dung vừa mới niêm phong kín miệng của một vò rượu thuốc xong liền thấy dáng vẻ ông cụ tò mò nhìn qua đây, cậu liền lấy một bình rượu thuốc có công dụng bồi bổ thân thể chuyên sử dụng cho người già ra nói với ông, dược liệu sử dụng để ngâm bình rượu này đều được lấy từ trong không gian ra cả, loại rượu này có công dụng cường gân kiện mạch, lưu thông máu và tan bầm tiêu thũng, đồng thời còn hỗ trợ cho việc bồi bổ và điều dưỡng cơ thể nữa, rượu trắng sử dụng ngâm cùng cũng là được dùng loại khá đắt đỏ.
Hai ngày gần đây Bạch Dung đã tìm hiểu kỹ càng về tình trạng sức khỏe của ông nội Sở thông qua Khanh Hàn Mặc, bởi vì thời còn trẻ ông cụ từng tham gia chiến tranh nên cơ thể đặc biệt rắn chắc, các cơ quan nội tạng cũng không có vấn đề gì, hiện giờ trên cơ thể ông cụ nghiêm trọng nhất chính là những vết thương từng ảnh hưởng tới gân cốt khi xưa, để lâu dần dà trở thành bệnh cũ khó trị.
Thế nên loại rượu này vô cùng thích hợp với tình trạng sức khỏe của ông cụ Sở, có điều vẫn không được phép cho ông cụ uống quá nhiều như cũ.
"Ông nội nếm thử hương vị của vò rượu này giúp cháu đi." Bạch dung thấy ông nội Sở nghe xong những lời này của cậu thì hai mắt liền phát sáng, cậu cười híp mắt rót một ly nhỏ đưa qua cho ông cụ.
Ông cụ Sở vội vàng đón lấy đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
"Mùi vị như thế nào ạ?"
Trong lúc ông cụ Sở thưởng thức ly rượu thì Bạch Dung đã đi vào trong bếp bưng đĩa đậu rang cùng với lạc rang muối tiêu ra cho ông cụ làm mồi nhắm, còn bản thân cậu thì cầm một cốc nước hoa quả ép chậm rãi uống, hai ông cháu ngồi dưới bóng mát của cái cây trước sân, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Ừ, không tệ.
Ông cụ Sở cũng chẳng biết nói lời khen ngợi dễ nghe, chỉ gật nhẹ đầu nói câu không tệ, vừa nói vừa nhấc đũa gắp lạc rang ăn, món lạc rang này cũng ngon ra phết, hạt lạc giòn thơm bùi bùi, ngon hơn so với lúc ông ăn ở trong thành phố nhiều.
"Ngon đúng không ông, loại rượu này cháu ngâm mấy bình liền, có nhiều người trong thôn tới nhà cháu mua rượu lẻ về uống lắm đấy nhé!"
Bạch Dung mỉm cười uống một ngụm nước hoa quả xem như bồi ông cụ, nói chung bây giờ cậu cứ phải tạm gác hết mọi chuyện qua một bên đã, chỉ cần chuyên tâm nịnh nọt dỗ dành, khụ~ à nhầm, phải là bầu bạn với ông cụ trước đã, vả lại Bạch Dung cảm thấy tính cách của ông cụ Sở gần như giống hệt với anh chàng Sở Uyên kia nhà mình, đều thuộc tuýp người khá dễ hiểu, cùng một chỗ khiến người khác cảm thấy thật thoải mái, rất vui vẻ, không giống với một số người, vừa nhìn đã tạo cho đối phương cảm giác không được tự nhiên lại cực kì giảo hoạt.
"Làm đúng lắm, có thứ tốt không nên chỉ biết ích kỷ nghĩ cho riêng mình."Ông cụ vô cùng đồng ý với cách làm của Bạch Dung, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ, ánh mắt nhìn người của cháu trai mình đúng là không tồi, loại người chỉ biết ích kỷ tư lợi cho bản thân mình thì sao xứng bước chân vào cửa lớn nhà họ Sở được chứ.
Bạch Dung vẫn híp mắt cười tươi như cũ, Sở Nhị chạy vòng quanh dưới chân cậu hai vòng, vừa chạy vừa ư ử ư ử kêu lên. Ông cụ nhìn thấy liền giơ đũa gắp một hạt lạc ném tới trước mặt nó, nhìn qua có vẻ ông cụ cũng thực thích chú chó này.
Khoảng thời gian gần đây Sở Nhị lớn rất nhanh, giờ nó đã to hơn một vòng so với lúc mới được mua về, tiếng sủa cũng càng ngày càng ra dáng hơn, không biết có phải do Bạch Dung nuôi dưỡng tốt hay không mà bộ lông đen tuyền ngày càng mượt mà òng ả, hai mắt long lanh tràn đầy sức sống, đôi tai dựng thẳng trên đầu, dáng vẻ đặc biệt oai phong lẫm liệt.
Nó thấy ông cụ Sở ném lạc cho mình thì vội vàng cuốn lấy hạt lạc vào trong miệng, tíu tít chạy tới gần ông cụ kêu vang hai tiếng, còn biết dùng mũi ủi nhẹ chân ông, giống như đang làm nũng vậy.
"Yah! Ông nội à, ông lại uống rượu nữa rồi!" Sở Ương mới đi dạo một vòng trên núi nhà Bạch Dung chở về liền thấy hai ông cháu nhà này ngồi bên ngoài sân nheo mắt nhâm nhi uống, anh ta vội vàng chạy tới nhặt một hạt lạc trong đĩa ném vào trong miệng.
Ông cụ Sở liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lập tức ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, ông cụ lười, không thèm để ý đến dáng vẻ cà lơ cà phất này của thằng cháu trai lớn nhà mình.
"Anh cả đã nhìn thấy dê nhà em nuôi trên núi hay chưa?" Bạch Dung đứng dậy lấy ghế cho mấy người vừa mới quay trở lại ngồi, mỉm cười hỏi.
"Nhìn thấy rồi, đàn dê nhà em dâu nhìn sạch sẽ có tinh thần quá nhỉ, không hề bẩn chút nào cả." Sở Ương cho rằng động vật được nuôi dưỡng theo bầy đàn như thế, ăn uống rồi thì đi vệ sinh đều cùng một chỗ, có được chăm sóc tốt đến đâu thì cũng không nên sạch sẽ được như vậy mới phải.
"Sao có thể chứ, có Hải Trần phụ trách quản lý cùng với nuôi dưỡng chăm sóc cho hai trăm con dê đó thì sao có thể bẩn được chứ."
Bạch Dung mỉm cười nói.
"Nhà cậu chỉ định nuôi dưỡng hai trăm con dê này thôi sao? Không định nuôi thêm à?" Khanh Hàn Mặc hỏi, vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy được số dê và số gà mà nhà Bạch Dung đã nuôi, trong lòng liền có tính toán riêng.
"Tạm thời không nuôi thêm nữa, đang tính mời người tới nuôi dưỡng thêm thứ khác nữa, vẫn chăn nuôi gia súc sạch như cũ, nhà tôi không tính cho ăn thêm các loại cám tăng trọng hay thức ăn gia súc gia cầm gì hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!