Chương 42: Đến rồi

Thời gian ở lại trong quán của thằng Thuận gần đây đã không còn nhiều như trước nữa, thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ ở lại giúp đỡ công việc trong nhà hoặc là đi theo Mạc Thiên lên núi trồng trước một số loại thảo dược, có điều hiện tại công việc trong nhà đã không còn quá mức bận rộn nữa nên cậu ta cũng không cần thường xuyên ở lại hỗ trợ.

Vào lúc ba, bốn giờ chiều thì bên trong quán chỉ còn lại vài vị khách bỏ nhỡ mất bữa cơm trưa là còn ở lại ăn, hai cô gái được tuyển tới hỗ trợ công việc trong quán đang nhàn rỗi ghé người trên quầy tán gẫu với nhau, Trầm Hàm Mai cùng với một bác gái được thuê trước đó đang dọn dẹp bên trong nhà bếp, thằng Thuận thì rảnh rỗi không có việc gì làm lên ngồi tựa vào lưng ghế ngáp ngắn ngáp dài.

"Cho hỏi, chủ quán có ở đây không?"

Khanh Hàn Mặc vén cửa rèm bước vào, hỏi thăm hai nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh quầy.

"À, có ạ, anh tìm chủ quán nhà chúng tôi có việc gì không?" Một trong hai nhân viên phục vụ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới hết một lượt, nghĩ rằng chủ quán mà anh ta nhắc tới chính là cô Trầm Hàm Mai.

"Xin chào, tôi họ Khanh, đến từ thành phố A, tôi muốn tìm chủ quán của mọi người hỏi thăm chút chuyện." Khanh Hàn Mặc mỉm cười nói.

"Vậy, mời anh đợi một chút."

Cô gái nhỏ cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức xoay người chạy vào trong nhà bếp gọi người.

Thằng Thuận ngồi trong góc đang úp cuốn tạp chí lên mặt mơ màng buồn ngủ vừa nghe tới thành phố A liền giật mình tỉnh giấc, nó cũng nhận ra được giọng nói đậm chất thành phố A của người kia, trong lòng lập tức rung lên hồi chuông cảnh giác, nhưng lại sợ bản thân mình để lộ mặt ra ngoài rồi gặp phải người quen cũ mà kéo phiền phức tới cho đại ca nhà mình nên không dám manh động.

Trầm Hàm Mai nhanh chóng đi ra khỏi nhà bếp, thấy bên ngoài là cậu thanh niên xa lạ liền gật đầu chào hỏi:

"Cho hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Khanh Hàn Mặc thấy một người phụ nữ trung niên đi ra thì hai hàng lông mày hơi cau nhẹ, lòng thầm nghĩ, không nhẽ họ tìm nhầm nhà rồi?

Do dự hồi lâu anh ta mới hỏi tiếp:

"Xin hỏi, cô chính là chủ nhân của quán ăn này sao? Mạo muội hỏi một câu, họ tên của cô là gì vậy ạ?"

Nghe cậu Ương nói thì đối phương mang họ Bạch, hơn nữa cậu Ương cũng từng nói, trước khi ông cụ muốn tới tìm người thì cần phải tiêm mũi dự phòng để nhắc nhở với họ trước, đối phương là một người đàn ông, phải nói là một cậu trai còn rất trẻ mới đúng.

Trầm Hàm Mai bị câu hỏi của anh ta làm cho sững sờ khó hiểu, có điều, bởi vì thái độ của đối phương rất tốt, lại khá là lễ phép nên bà cũng không nghĩ gì nhiều, liền nói:

"Tôi họ Trầm, còn cậu là...?"

"À, là như thế này ạ, chúng tôi là người tới từ thành phố A, muốn tới thôn Đại Lưu của huyện Thanh Thủy tìm người, khổ nỗi mẫy người chúng tôi đều không biết rõ về nơi này nên không có cách nào tìm được vị trí cụ thể của người ấy, nghe nói ông chủ quán ăn này của mọi người chính là người đó cho nên mới muốn tới đây hỏi thăm một ít tin tức.Khanh Hàn Mặc nói.Là vậy à,

"Trầm Hàm Mai gật đầu nói,"Vậy cậu muốn tìm ai? Tôi xác thực là người của thôn Đại Lưu, hơn nữa cũng rất quen thuộc với mọi người trong thôn, cậu cứ nói tên người đó ra xem nào, chắc hẳn là người có quen biết đấy.

"Lúc này Sở Ương cũng vừa đúng lúc đi vào, nghe cô nói vậy liền trực tiếp hỏi:"Chúng tôi muốn tìm Sở Uyên, không biết cô có từng nghe nói tới cậu ấy hay không? Còn có một người tên Bạch Dung nữa, nghe nói cậu ấy cũng mở một quán ăn ở bên trong trấn Thanh Thủy này, tên gọi cũng là Quán cơm dinh dưỡng tiệm nhà Mai."

Thằng Thuận đang ngồi trong góc quán dùng cuốn tạp chí che kin mặt lại vừa nghe thấy anh ta trực tiếp thốt ra hai cái tên này thì sửng sốt hồi lâu, lúc định thần lại liền vội vàng gỡ cuốn tạp chí đang che trên mặt xuống, ánh mắt lén lút liếc nhìn ra bên ngoài cửa quán.

Dù gì thì Sở Uyên và Sở Ương cũng là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, mặc dù tính cách và khí chất của hai người khác nhau hoàn toàn nhưng diện mạo lại gần giống với nhau, đặc biệt là với cái liếc mắt đầu tiên, cảm giác tương tự đó có thể trực tiếp đoán ra được quan hệ huyết thống giữa hai người họ.

Vừa nghĩ tới đó thằng Thuận lập tức hiểu rõ là đang có chuyện gì xảy ra, sau khi Sở Uyên nhận xong điện thoại từ nhà gọi tới liền báo tin tức ông nội anh ta muốn đến thăm nhà với mọi người luôn rồi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trông rất giống với Sở Uyên tới đây hỏi đường, điều này còn gì phải nói nữa?

Bất quá, nghĩ tới dáng vẻ thấp thỏm lo âu của đại ca nhà nó gần đây liền cảm thấy cần thiết phải gọi một cú điện thoại về báo trước cho đại ca nhà nó một câu mới được, tránh cho anh ấy không có chút chuẩn bị nào. Thằng Thuận vừa nghĩ vừa cầm quyển sách lên che mặt, nhanh chóng chuồn ra bằng cửa sau.

Trầm Hàm Mai nghe hai người nói như vậy cũng không khỏi sửng sốt, lại liếc nhìn vẻ mặt của Sở Ương một cái, cô cũng lập tức hiểu rõ mọi chuyện, mỉm cười vội vàng từ phía sau quầy hàng đi tới, cô nhiệt tình nói:

"Mọi người là người nhà của Tiểu Sở có phải không?

Mau vào trong này ngồi nghỉ đã, sao mọi người tới mà không gọi điện thoại báo trước một câu để nhà chúng tôi cho đám trẻ tuổi chúng nó qua đón mọi người, à đúng rồi, đây đúng là tiệm mà cháu Dung nó mở đấy, tôi chỉ tới đây hỗ trợ làm đầu bếp mà thôi, hiện giờ hai đứa tiểu Sở với cháu Dung đều đang bận rộn công việc ở nhà cả, mọi người vào đây ngồi nghỉ ngơi một lúc trước đi, để tôi gọi điện thoại cho hai đứa nó tới đón."

Bà vừa tiến lên chào hỏi với hai người họ vừa quay đầu nhìn ngó ra bên ngoài, không phải tiểu Sở nói là ông nội nó muốn tới hay sao? Sao không nhìn thấy người đâu vậy nhỉ?

Sở Ương với Khanh Hàn Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái, lại thấy được hành động thăm dò nhìn ra bên ngoài của Trầm Hàm Mai, Sở Ương mỉm cười nói:

"Dì không cần gọi điện thoại cho hai đứa nó qua đón đâu, ông nội cháu nói muốn trực tiếp đi qua nhà luôn, đến hiện tại ông cụ còn chưa chịu xuống xe nữa này, ông cụ có tuổi rồi tính khí ngày càng ngang ngạnh, đám tiểu bối chúng cháu cũng không dám làm trái ý ông cụ, dì à, nếu như mọi người đã là người thân của cậu Bạch thì dì cho chúng cháu xin địa chỉ đi, tụi cháu đưa ông cụ tới đó rồi chúng ta lại nói chuyện sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!