Dê con của hộ gia đình mà Ngô Hữu Vi giới thiệu cho họ tới xem quả thực rất không tồi, có điều Bạch Dung là người không có kinh nghiệm nên cậu lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh mang về cho Tống Hải Trần nhìn qua rồi mới quyết định, trước đó không cho anh ta đi cùng là bởi vì sợ sau khi gặp được người thì Ngô Hữu Vi sẽ đưa ám hiệu không để anh ta nói đúng sự thật với mình.
Chủ nhà nhiệt tình tiếp đón ba người đi xem đàn dê giống, nhóm Bạch Dung nhìn qua một lúc liền lái xe về.
Đường trở về vẫn là Sở Uyên làm tài xế lái xe như cũ, Bạch Dung ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh anh thỉnh thoảng lại quay đầu về phía sau nói chuyện phiếm với Mạc Thiên, trên khuôn mặt cậu chứa đầy nét cười nhưng thái độ biểu hiện ra ngoài lại không quá nhiệt tình săn đón khiến người vẫn luôn âm thầm quan sát ở bên cạnh là Sở Uyên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cơn ghen như chực chờ bùng nổ trong lồng ngực đã được giảm bớt đi không ít.
Sau khi rời khỏi ngôi làng nọ ba người trực tiếp lái xe về thị trấn, Bạch Dung nói với Mạc Thiên:
"Tôi còn mở một quán ăn bên trong thị trấn nữa, công việc làm ăn cũng được lắm, cậu có muốn qua xem không?"
"Được đấy, đúng lúc tôi đang đói bụng."
Mạc Thiên gật đầu đồng ý, bữa sáng hôm nay cậu ta ăn chính là lúc còn đang ngồi trên máy bay, hiện giờ đã là sắp giữa trưa, đối với người có thói quen sinh hoạt vô cùng điều độ đúng quy luật như cậu ta mà nói, giờ giấc này chính là lúc cần bổ sung năng lượng rồi.
Lượng khách đông đúc vào thời điểm cơm trưa không cần nghĩ cũng có thể đoán được, mấy người Bạch Dung vừa đến trước quán liền có thể nghe thấy được âm thanh ồn ào huyên náo khi báo món cùng với tiếng thúc giục nhân viên phục vụ mau mau lên món của khách khứa bên trong, Mạc Thiên thấy dòng người đông đúc xếp hàng dài tới chắn hết lối đi thì quay qua hỏi Bạch Dung:
"Việc làm ăn của quán nhà cậu tốt tới vậy sao?"
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Mạc Thiên cảm thấy ngạc nhiên không thôi, cậu vốn nghĩ Bạch Dung trở lại quê nhà là muốn trải qua cuộc sống bình yên đạm bạc nốt nửa quãng đời còn lại, chính là kiểu tự mình mở một quán ăn nhỏ kiếm ăn qua ngày mà thôi, không nghĩ tới việc làm ăn của nhà cậu ta lại đắt khách tới vậy.
"Đúng thế, số lượng thực phẩm chở tới hàng ngày đều không đủ dùng đâu, dùng hết là không còn để mà đặt món nữa ấy, chẳng phải nhà tôi đang nỗ lực trồng trọt chăn nuôi để bổ sung nguồn cung ứng đó hay sao?"
Bạch Dung nhìn dòng người đông đúc cùng với những âm thanh ầm ĩ trong quán nở nụ cười thật tươi.
"Sao phải phiền phức như thế, nơi này không có chợ dân sinh hả? Sao không trực tiếp mua từ chợ về sử dụng? Làm vậy có phải tiết kiệm được bao nhiêu là công sức không."
Mạc Thiên không quá hiểu nhìn về phía Bạch Dung nói.
"Thức ăn mua ngoài chợ sao giống với tự nhà làm ra được chứ, đợi cậu nếm thử thức ăn của quán nhà chúng tôi rồi liền hiểu thứ mà trước đây chúng ta đã ăn trong thành phố đều không là cái gì cả, hoàn toàn không cách nào mang ra để so sánh." Bạch Dung nhìn cậu ta một cách bất lực.
Nói sao thì Mạc Thiên cũng làm nghề bác sĩ, nghe Bạch Dung nói vậy cậu ta liền hiểu rõ được ý tứ trong đó, vậy nên cậu không xoắn xuýt mãi với vấn đề này nữa.
"Nhiều người thế kia sợ rằng chúng ta cũng không có cách nào chen vào bên trong nổi, hay là về nhà rồi hẵng dùng bữa đi."
Sở Uyên đứng ở bên cạnh đưa ra ý kiến.
"Ừ, vậy thì về nhà thôi, đỡ phải tranh giành tài nguyên với đám người ở đây xong lại chọc cho người ta ghét bỏ." Bạch Dung gật đầu đồng ý xong liền kêu Mạc Thiên ngồi trở lại trong xe.
Thực ra thì cậu cố ý đưa Mạc Thiên tới nhìn qua nơi này một cái, chính là có ý muốn khoe khoang thành tựu mình đạt được trong khoảng thời gian qua cho cậu bạn của mình thấy, mặc dù cậu hiểu rõ hành vi này của mình quá mức ấu trĩ và trẻ con, thế nhưng thói hư vinh kì lạ của người đàn ông nhiều lúc thực khó lòng mà kiềm chế nổi.
Sở Uyên liếc Bạch Dung một cái, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, biểu cảm đó khiến người ta khó lòng nhìn thấu.
Ba người về tới trong thôn đã là chính giữa trưa, Sở Uyên rất có tự giác cầm theo nguyên vật liệu vào trong bếp nấu cơm.
Bạch Dung dẫn Mạc Thiên đi thăm quan căn nhà mới của mình, đứng từ trong sân chỉ tay về hướng ngọn núi phía sau nhà giới thiệu với cậu,
"Phía bên đó chính là ngọn núi mà tôi đã bao thầu, khoảng thời gian trước mọi người đều bận rộn trồng cây ăn quả trên núi, còn có hơn mười mẫu ruộng ngô nữa, khu vực dưới chân núi đang tiến hành xây dựng chuồng dê, cánh đồng trước mặt thì tôi dùng để trồng cỏ chăn nuôi, sau này có thể dùng làm thức ăn cho đám dê chuẩn bị bắt về nuôi, à đúng rồi, bề mặt bên dưới rừng cây ăn quả trên núi tôi dự tính gieo trồng một ít dược liệu sau này sử dụng làm dược thiện.
"Mạc Thiên nhìn theo phương hướng Bạch Dung chỉ hồi lâu mới quay qua hỏi cậu:"Quy mô lớn tới vậy hả? Cậu tính cắm rễ ở nơi này không rời đi nữa thật à?Ừ.
"Bạch Dung gật đầu đáp, dáng vẻ cười híp mắt tựa hồ thực sự rất vui vẻ."Cậu thật sự có thể buông xuống hết tất cả mọi chuyện trước đây rồi sao?
"Mạc Thiên nhìn về phía cậu hỏi, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nhưng bên trong đôi mắt lại chứa đầy sự mờ mịt."Trước đây?
Trước đây tôi là người trắng tay thì có cái gì để buông xuống chứ?
"Bạch Dung cười thành tiếng nói, chỉ có điều nụ cười ấy đã không còn nét vui vẻ tự nhiên của trước đó nữa, mà là một nụ cười tràn đầy sự mỉa mai châm chọc. Mạc Thiên lặng thinh đứng đó, rũ mắt không tiếp lời cậu."Được rồi, chúng ta đi vào nhà thôi, để tôi sắp xếp một gian phòng cho cậu ở, buổi chiều có thời gian rảnh tôi lại dẫn cậu lên núi thăm quan một lượt.
"Bạch Dung giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu ta nói. Mạc Thiên hồi thần thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực ban nãy, ngẫm nghĩ một hồi lại quay đầu qua hỏi tiếp:"Cậu có tới tìm thầy làm kiểm tra sức khoẻ hay chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!