Lúc Lưu Khải Đệ đi chuyển lời thì Sở Uyên còn đang ngồi phân chia cây giống, nghe xong yêu cầu của Bạch Dung anh liền đi tới một gian phòng được dùng làm kho chuyên dụng dưới tầng một lấy kiwi sấy đưa qua cho cậu.
Bạch Dung đang nói chuyện với hai người Trình Dật thì thấy Sở Uyên mang đồ tới nơi, cậu nói với hai người kia:
"Hai người nếm thử đi, đây là lô thành phẩm nhà chúng tôi mới làm xong gần đây, vì số lượng không có nhiều nên nếu hai người quyết định lấy hàng thì bên tôi cũng chỉ có thể bán cho bên anh khoảng tầm năm mươi cân hàng."
Lâm Vũ Tiêu thấy miếng trái cây sấy mà cậu đưa tới có độ dày mỏng thích hợp, kiwi sấy có màu xanh lục óng ánh, độ mềm và cứng vừa phải, thêm vẻ ngoài vô cùng bắt mắt nữa liền vươn tay cầm một miếng đưa lên miệng cắn thử một miếng.
Trình Dật cũng cầm một miếng lên nhét vào miệng, bởi vì số trái cây trước đây bản thân được Bạch Dung tặng mang về làm quà khiến anh ta thực là kinh ngạc, người nhà cũng đều bày tỏ sự yêu thích với số trái cây ấy nên anh ta rất có lòng tin với thành phẩm được làm ra từ trái cây của nhà Bạch Dung.
"Thứ này của nhà cậu tính bán với giá cả như thế nào?" Lâm Vũ Tiêu nhai nuốt miếng kiwi sấy liền cảm thấy thứ này của nhà cậu thực không tồi, hương vị chân thực, chua ngọt vừa miệng, vị hoa quả nguyên bản đậm đà, còn mang theo tính đàn hồi dẻo dai nhất định nữa, rất thích hợp bán cho mấy cô gái nhỏ dùng làm đồ ăn vặt.
"Chín mươi tệ nửa cân."
Bạch Dung cười híp mắt nói.
Đắt vậy. Lâm Vũ Tiêu ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Dung, kiwi sấy tốt nhất trên thị trường hiện nay cũng chỉ vào khoảng hai mươi tới ba mươi tệ là cùng, may ra chỉ có hàng nhập khẩu mới có cái giá đó.
"Đúng vậy, chính là giá đó, hơn nữa một lần tôi chỉ có thể bán cho anh năm mươi cân thôi." Tính ra Bạch Dung cũng mới bán kiwi sấy ở trong thị trấn được khoảng hai ba lần gì đấy, thế nhưng tình huống mỗi lần đều là cung không đủ cầu cả.
Cậu không ngốc tới mức đưa ra mức giá trên trời nhưng nếu giá cả thấp quá cậu lại không muốn bán, nên biết rằng mỗi lần cậu tiến vào trong không gian để ngắt hái hoa quả gần đây đều mệt tới muốn gãy cái thắt lưng luôn rồi đó.
Trình Dật nghĩ rằng Lâm Vũ Tiêu không vui vì giá cả quá đắt, đang định đánh trống lảng qua chuyện khác thì lại nghe thấy Lâm Vũ Tiêu mở miệng hỏi:
"Vậy bao lâu thì bên phía cậu có thể cung cấp một lần?"
"Một tuần một lần đi, cung cấp cho tới khi chỗ tôi bán hết hàng mới thôi."
"Vậy cũng được, lần này tôi có thể lấy năm mươi cân về trước không, một tuần sau tôi lại qua chỗ cậu lấy hàng tiếp."
Mặc dù Lâm Vũ Tiêu cảm thấy giá này có hơi đắt, thế nhưng đồ nhà Bạch Dung đúng là tốt thật, anh ta mua về đóng gói đẹp đẽ một chút thì dù có bán với giá gấp đôi cũng có chỗ để tiêu thụ.
Được. Bạch Dung gật đầu đồng ý, cậu quay đầu qua nói với Sở Uyên vừa mới đưa trái cây sấy qua còn chưa rời đi,
"Anh đi chuẩn bị năm mươi cân kiwi sấy, lấy thêm một hũ mứt trái cây với rượu trái cây qua đây nữa."
Trình Dật không chen vào được câu nào bĩu dài môi, tốt lắm, hoàn toàn không có việc cho anh ta ở đây chứ gì.
"Đúng rồi, mứt trái cây với rượu trái cây nhà cậu tính bán như thế nào đấy." Lâm Vũ Tiêu nghe Bạch Dung nói thì vội hỏi thêm, lòng thầm nghĩ nhà Bạch Dung có nhiều thứ tốt thật đấy.
"Giá mứt trái cây còn đắt hơn so với kiwi sấy rất nhiều, nguyên liệu làm ra chính là loại mật ong tôi tặng cho Diệp giáo sư lần trước, anh có thể hỏi giáo sư về chất lượng của nó, một hũ nhà tôi là khoảng hai cân rưỡi, bên trong được trộn lẫn nhiều loại trái cây khác nhau, giá một ngàn tệ một hũ, tất nhiên, tôi có thể đảm bảo rằng nguyên vật liệu sử dụng và vấn đề vệ sinh đều không có vấn đề gì, cũng không có bất cứ chất phụ gia nào cả."
Những lúc hét giá thì Bạch Dung đều không biết khách sáo là gì cả.
Kiwi sấy giá chín mươi tệ nửa cân thì Lâm Vũ Tiêu đã cảm thấy đắt đỏ rồi, càng không cần nói tới giá một ngàn tệ một hũ mứt hoa quả, với năng lực hiện tại của anh ta mà muốn nhập vào nhiều một chút thì đúng thật là không cách nào gánh vác nổi.
"Chuyện này để tôi tính toán thêm đã."
Lâm Vũ Tiêu có chút do dự nói.
"Được thôi, thế nhưng nếu anh muốn thì vẫn nên đưa ra quyết định càng sớm càng tốt." Bạch Dung không chút để ý, lòng thầm nghĩ, đám đồ nhà cậu chỉ cần Lâm Vũ Tiêu là người biết nhìn hàng thì tuyệt đối có thể giúp anh ta kiếm được một số tiền lớn.
Lời này của Bạch Dung khiến Lâm Vũ Tiêu càng thêm do dự hơn nữa, Trình Dật ở bên cạnh thấy vậy liền cười nói:
"Cậu không tính mua thật đấy hả? Nếu mà có thiếu tiền thì tôi cho cậu vay trước một ít, coi như một khoản đầu tư của tôi đi."
Lâm Vũ Tiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lại giống như đã hạ quyết tâm nói với Bạch Dung:
"Cậu có thể cung cấp được bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!