Bởi vì Bạch Dung trở về nên trong nhà hiếm lắm mới có một lần mua ít cá trở về nấu món ngon, từ buổi tối ngày hôm trước tới giờ gần như Bạch Dung không ăn uống gì nên luc này ngửi thấy mùi thơm của mấy món ăn vừa nấu xong liền đói khát tới mức suýt chút nữa là chảy nước miếng.
Lau nhẹ khóe miệng Bạch Dung thật có chút không hiểu nổi, cậu cũng không phải là kiểu người đặc biệt yêu thích chuyện ăn uống, huống hồ là thiếu gia nhà họ Bạch có thức ăn ngon nào mà cậu chưa từng được nếm qua chứ, sao giờ nhìn thấy mấy món ăn dân dã đời thường lại có thể đói khát tới mức này cơ chứ.
Trừ khi là do mang thai nên đến ngay cả sở thích cũng bị thay đổi theo, nghĩ đến nguyên nhân này khiến Bạch Dung lập tức sầm mặt khó chịu.
Mặc dù cậu có thể tiếp nhận chuyện bản thân mang thai một cách nhanh chóng, nhưng đó là bởi vì cậu tự ám thị với mình rằng điều này chỉ là bản thân nhiều thêm một đứa con trai ruột mà thôi.
Chứ nếu chỉ thảo luận riêng về chuyện đàn ông mang thai, mà người mang thai lại chính là bản thân mình thì cậu vẫn có chút tiếp thu không nổi.
Trầm Hàm Mai thấy ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn liền có chút buồn cười nói:
"Hai bữa chưa được ăn gì nhìn xem bộ dáng thằng nhỏ đã đói tới mức nào rồi này, mau bới cơm ăn trước đi, ta đi gọi mọi người ra ăn cơm luôn."
Dạ, vâng ạ.
Bạch Dung gật đầu, tạm thời đem chuyện mang thai ném ra sau đầu, cậu đi vào trong bếp xới cơm trong nồi ra.
Nhà Dương Tố Phân hiện tại tính thêm cả Bạch Dung thì có tổng cộng sáu người, mỗi lần nấu cơm đều phải nấu nguyên một nồi lớn, mặc dù hai cụ trong nhà đã hơn sáu mươi tuổi nhưng lượng cơm ăn được cũng không ít, số còn lại đều thuộc thành phần lao động chính trong nhà, thêm vào đồ ăn hôm nay đặc biệt thơm ngon dụ dỗ khẩu vị người ăn nên một nồi cơm trắng cũng chẳng còn thừa lại được là bao.
Bởi vì Bạch Dung đi xa đã nhiều năm chưa trở lại nên người lớn trong nhà như Dương Tố Phân gặp lại được cậu đều cảm thấy vui vẻ, mà hai đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng bởi vì trong bữa ăn có món cá đã lâu rồi chưa được ăn mà vui mừng không thôi nên bữa ăn ngày hôm nay cũng có thể coi là cả nhà cùng vui.
Vui vẻ ăn xong bữa cơm trưa cùng với mọi người thì không biết có phải do bản thân đang mang thai hay không mà Bạch Dung liền cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mí mắt đã như muốn đấu đá với nhau rồi, Trầm Hàm Mai thấy vậy liền mỉm cười nói: "Ngồi nguyên một đêm trên xe lửa nên ngủ không đủ giấc có đúng không?
Cháu mau mau đi nghỉ ngơi một chút đi, cái căn phòng ngay trước mặt kia kìa, mới được hong nắng trời đông nửa buổi chiều xong còn đang ấm áp lắm đó, mấy ngày trước cháu gọi điện nói muốn về là bà cụ đã thu dọn sạch sẽ sẵn rồi, nhớ là đừng ngủ quá lâu nhé, nếu không đến tối lại không ngủ được.Dạ, vâng ạ."
Bạch Dung híp mắt cười thuận theo phương hướng Trầm Hàm Mai chỉ đi về phòng ngủ. Căn phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, chăn màn phản chiếu ánh nắng vàng dìu dịu, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Bạch Dung ngáp dài một cái thả lỏng toàn thân bước tới bên giường nằm xuống.
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Dung không biết là bản thân đã thực sự ngủ say rồi hay còn đang mơ màng không rõ, tâm trí cậu lại bị dẫn dắt tiến vào vùng đất giống như thiên đường kia.
Bạch Dung lẳng lặng đứng tại vùng tiếp giáp với vùng đất đó hồi lâu mới hoàn hồn đi qua.
Lần này cậu tiến vào mảnh đất mùa hạ xanh tươi rậm rạp, mặc dù mảnh đất này có nhiệt độ khá cao nhưng bởi vì sinh trưởng khá nhiều loại cây cối khác nhau khiến cho nhiệt độ trong không khí ẩm ướt mát mẻ hơn nhiều, Bạch Dung đi xung quanh mảnh đất đó một lúc liền phát hiện nơi đây mọc ra thật nhiều loại thực vật quen mắt.
Những thực vật này phát triển sum suê tươi tốt, lá cây có hình bàn tay, bên trên đỉnh mọc ra chùm quả màu đỏ tươi diễm lệ.
Bởi vì rất tò mò nên Bạch Dung ngồi xổm xuống ngắm nhìn hồi lâu. Cậu bỗng nhớ tới trước đây có người tặng quà cho cậu thì bên trên nắp hộp cũng được in hình của loài cây này, Bạch Dung ngẩn người suy ngẫm một chút liền nhớ ra thứ này chính là củ nhân sâm mà mọi người vẫn thường nhắc tới.
Bạch Dung không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không, chỉ là hiện tại cậu cảm thấy đầu óc mình vô cùng tỉnh táo, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh mà đặc biệt là sự chênh lệch về nhiệt độ giữa bốn mùa không cách nào cùng xuất hiện trong thực tại này là sao đây chứ.
Nhìn cây nhân sâm nọ một lúc thì Bạch Dung liền đem những điều bản thân khó hiểu vứt ra sau đầu, bởi vì cậu phát hiện tất cả mọi nơi bên trong rừng cây này đều phát triển đầy những cây thực vật có chùm quả đỏ trên đầu như cây mà cậu vừa mới nhìn thấy, cậu nghĩ ngợi một chút liền nhìn ngó xung quanh tìm một cục đá tới, sợ làm tổn thương tới rễ cây bên dưới nên cậu đành ngồi xổm xuống chậm rãi đào cái cây kia lên.
Rất nhanh thì một cây nhân sâm cùng nguyên bộ rễ hoàn hảo được đào lên, Bạch Dung nâng tới trước mặt ngắm nhìn thật lâu cũng không đoán được chất lượng tốt xấu của cái cây nhân sâm trong tay mình nên cậu cảm thấy có chút nhàm chán muốn quay trở về.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì cậu lập tức cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh dần biến đổi, cậu mở to mắt ngắm nhìn xung quanh đánh giá một vòng, hiện giờ bản thân cậu vẫn đang nằm bên trong căn phòng được chuẩn bị cho mình, thế nhưng trong tay lại đang ôm lấy một gốc thực vật còn nguyên cả rễ lẫn đất.
Trong lòng Bạch Dung thầm kinh ngạc không thôi, thứ đồ vật dính đầy đất kia còn chưa biết nên xử lý như thế nào thì cánh cửa của căn phòng này đã bị nhẹ nhàng đẩy mở, một bé trai lén lút thò cái đầu nho nhỏ qua khe cửa vừa mới được mở ra nhìn vào bên trong phòng.
Bé trai tới nhìn lén không ngờ tới Bạch Dung không chỉ vẫn còn đang tỉnh táo, mà chính bản thân tới nhìn lén còn bị người đang đứng tại bên cạnh giường bắt ngay tại trận, cậu bé lập tức đơ người tại chỗ, đến lúc hồi thần thì vội vàng rụt cái đầu nhỏ lại.
Chờ một chút.
Bạch Dung nhìn khuôn mặt ngây thơ không có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào của bé trai liền gọi lại, đứa bé này không giống với những đứa nhỏ mà cậu từng gặp được khi còn ở bên trong thành phố lớn, càng không giống với đám tiểu thiếu gia vừa kiêu căng ngạo mạn vừa ương bướng tùy tính của nhà họ Bạch.
Bé trai sững người ngơ ngác một lúc rồi mới rụt rè nhút nhát quay đầu nhìn về phía Bạch Dung.
Bạch Dung nhìn dáng vẻ này của cậu nhóc có chút buồn cười nên giọng nói càng ôn hòa thêm một chút,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!