Chương 29: (Vô Đề)

Sở Uyên là một người đàn ông có thể dễ dàng tạo cảm giác an toàn với mọi người xung quanh, Bạch Dung gần như là được Sở Uyên ôm xuống núi, bất kể là vóc dáng thon gầy mạnh mẽ hay là tính cách kiên cường nghiêm túc của anh đều khiến cậu cảm nhận được cảm giác an toàn tuyệt đối khi có người khác bảo vệ, và bản thân không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.

Tất nhiên, là một người đàn ông mà bị bao trùm bởi hơi thở cũng như sức mạnh của một người đàn ông khác thì đó cũng không phải là một cảm giác tốt đẹp cho lắm. Nhất là với kiểu người có tâm tư phức tạp như Bạch Dung mà nói, cậu ghét nhất chính là cảm giác bị người khác kiểm soát tuyệt đối.

Chẳng qua, mặc dù trong lòng Bạch Dung cảm thấy không được tự nhiên nhưng tình huống thực tại lại không cho phép cậu so đo tính toán nhiều, cậu chỉ có thể chán nản đưa ra quyết định lần sau trước khi nên núi nhất định phải chọn lựa thời gian cùng loại giày thích hợp hơn với hoàn cảnh mới được.

Mặc dù đường núi khó đi nhưng nó lại khá ngắn, vậy nên không mất bao lâu thì hai người đã đi xuống tới chân núi rồi, Sở Uyên cảm nhận được những hành động mang tính cự tuyệt nho nhỏ của cậu truyền tới bàn tay mình từ lâu, mặc dù anh thực không muốn buông tay nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành ngậm ngùi để cậu rời khỏi cánh tay mình, anh hỏi Bạch Dung:

"Có cần tôi đưa em trở về hay không?"

"Anh trở lại chỗ làm việc đi, tự tôi đi về được." Bạch Dung dùng khóe mắt liếc nhìn anh một cái rồi mới không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, cậu bước lên phía trước vài bước để tránh khỏi phạm vi hơi thở đầy nam tính đang bao trùm mọi thứ của anh.

"Vậy em đi về cẩn thận nhé."

Sở Uyên không yên tâm dặn dò một câu.

Biết rồi. Bạch Dung phất tay với anh, không ngoảnh đầu lại mà trực tiếp rời đi.

Sở Uyên nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Dung chớp chớp mắt, khóe miệng mím nhẹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Chăm chú nhìn cậu đi khuất vào trong khu vực dân cư sinh sống rồi Sở Uyên mới xoay người đi trở lại trong núi, thỉnh thoảng lại lưu luyến quay đầu nhìn về phía khu dân cư một cái, cũng không biết là anh muốn nhìn thứ gì.

Lúc quay trở lại trong núi Sở Uyên nhận được một cuộc điện thoại, anh cầm lên nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là người anh trai thích chơi bời lăng nhăng của mình gọi tới.

Alo.

"Là anh đây, Uyên này, bên chỗ em giờ như thế nào rồi?" Sở Ương bưng tách trà ngồi vững vàng phía trước bàn làm việc mỉm cười hỏi.

Sau khi Sở Uyên tới được huyện Thanh Thủy bởi vì sợ bố cùng ông nội ở nhà sẽ lo lắng nên đã từng liên hệ với anh ta một lần.

Rất tốt. Sở Uyên cong khóe miệng vui vẻ đáp, nhớ tới cái liếc mắt nhìn mình của Bạch Dung trước lúc rời đi thì nụ cười của anh lại nhạt đi một phần, thế nhưng nó vẫn ôn nhu dịu dàng một cách khác thường.

"Tốt là tốt như thế nào chứ hả? Cậu ta chấp nhận ở bên em rồi à?" Sở Ương nhướng mày nâng tách trà trên tay lên nhấp uống một ngụm, kiên nhẫn hỏi.

"Rất tốt chính là rất tốt, cậu ấy còn chưa đồng ý ở bên em đâu." Sở Uyên trả lời vừa thẳng thắn vừa thành thực, không hề có cảm giác mất mặt hay gì hết.

"Chưa đồng ý? Sao thế, người ta không vừa mắt cậu hả? Hay là cậu ta thích người khác mất rồi?" Sở Ương cảm thấy có chút kì lạ, người đàn ông như thằng em trai nhà anh có bao nhiêu cô nàng yêu thích nó thì nó đều không biết, thế nhưng anh thì biết rất rõ ấy chứ, có bao nhiêu là cô bạn khác giới hay đồng nghiệp nữ của anh ta từng vừa như cố ý hoặc vô ý thăm dò tin tức về cậu ấy, còn về mấy cậu nhóc kia thì càng không cần phải nói rồi, có bao nhiêu là tiểu thụ thích loại hình như thằng em trai nhà anh cơ chứ, chỉ là tính cách của nó có hơi ngu ngốc một chút mà thôi, người ta đã tiến tới bắt chuyện ngỏ ý một cách rõ ràng như thế rồi mà nó vẫn cho rằng con cái nhà người ta qua tìm nó để hỏi đường nữa chứ.

".... Em không biết, em ấy không có người mình thích." Khiến một người yêu thích một người đàn ông xa lạ không có lý do là điều chẳng dễ dàng, Sở Uyên hiểu rõ chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng ép buộc nên chuyện Bạch Dung có yêu anh hay không là điều anh không cách nào quyết định được, nhưng lần này bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ không chịu buông tay.

"Này, rốt cuộc thì cậu bị làm sao vậy hả?"

Sở Ương nghe tới đầu óc quay mòng mòng xoắn xuýt, anh bắt đầu cảm thấy nôn nóng thay cho thằng em trai nhà mình luôn rồi, "Không phải cậu đi tìm cậu ta để chịu trách nhiệm rồi à? Nếu như cậu ta không đồng ý ở bên cậu thì chẳng phải càng tốt hay sao?

Cậu bồi thường cho cậu ta bằng các phương diện khác là được rồi, cậu cứ hỏi thẳng xem cậu ta muốn thứ gì, sau khi thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta rồi thì cậu quay trở về tiếp tục thích mối tình đầu kia của mình được rồi, dù sao thì cậu cũng có thích cậu ta đâu, hà tất sống chết phải dùng cách này để chịu trách nhiệm cơ chứ?

"Để mà theo ý anh thì hai thằng đàn ông trưởng thành ngủ với nhau một đêm rồi thì ngủ thôi, đôi ta ai cũng sướng, còn không cần phải lo lắng này kia, nào có cái gọi là trách nhiệm không trách nhiệm."Em sẽ không về đâu, em phải ở lại đây cùng với em ấy." Sở Uyên kiên định trả lời, sau đó lại nghĩ tới mối tình đầu chưa có bắt đầu đã phải kết thúc của mình thì trong lồng ngực lại truyền tới cảm giác đau đớn âm ỉ mơ hồ, anh hiểu rõ đó chẳng qua chỉ là cảm giác không cam tâm với những thứ bản thân vẫn luôn khắc sâu trong lòng nhưng chẳng cách nào đạt được mà thôi, thế nhưng bây giờ người mà anh gặp được chính là Bạch Dung, Dung của anh tốt đẹp đến vậy, chỉ cần nhìn thấy em ấy thôi là trái tim anh đã cảm nhận được niềm yêu thích vấn vương, em ấy có thể sinh sống bên cạnh anh một cách chân thực nhất, chứ không giống với mối tình ảo tưởng mơ mộng thời niên thiếu kia, đoạn tình cảm khiến anh chao đảo không cách nào chạm tới thực tại.

"Vậy còn mối tình đầu của cậu thì sao?"

Sở Ương nhắc lại chuyện cũ, bản thân anh ta đang mang trên mình nhiệm vụ cao cả để mà gọi điện liên lạc với em trai nhỏ nhà mình đấy nhé.

Dù sao thì để so sánh với quyền uy cao không với tới của ông nội thì mật chỉ của cha già càng có sức uy hiếp với anh ta hơn, anh ta nào dám tự ý kháng chỉ cơ chứ.

"Em đã quên mất cô ấy rồi."

Giọng nói truyền qua trong điện thoại không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, Sở Ương không ngờ cuộc đời này của mình lại có thể nghe thấy em trai nhỏ nhà mình nói ra lời từ bỏ, nhất thời anh ta bị sốc tới không biết nên đáp lời như thế nào nữa.

"Anh trai à, anh giúp em chăm sóc thật tốt cho ông nội và cả cha nữa, nói với ông nội em không thể ở bên cạnh để hiếu thuận với ông nên xin ông đừng giận, đợi đến khi chỗ bên này của em ổn định rồi em sẽ đón ông tới đây ở cùng mình."

Sở Uyên không nghe thấy giọng nói của Sở Ương liền quyết định đổi qua chủ đề khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!