Chương 24: (Vô Đề)

Bời vì mua một chiếc xe mà Sở Uyên nhận được lời khen ngợi từ bà xã đại nhân, mấy ngày tiếp theo anh ta đều bày ra bộ dáng vui vẻ cười ngốc nghếch một mình cả, anh cũng chẳng biết là bản thân đang vui cái gì, nói chung là lúc làm việc sẽ càng thêm gắng sức càng thêm chăm chỉ mà thôi.

Mấy mảnh ruộng bên dưới chân núi cũng được dọn dẹp cuốc xới xong, Bạch Dung lấy một ít hạt giống còn đang treo lủng lẳng trên cành cây trong không gian ra trực tiếp gieo trồng xuống ruộng, có một số loại hạt giống trong không gian không có thì cậu sẽ lên thị trấn mua hạt giống về mang vào không gian trồng chúng vào khu vực thích hợp, đợi chúng nảy mầm mọc lá non rồi mới đào cả rễ lẫn bầu đất rời ra trồng vào bên trong ruộng, để đảm bảo cây non có thể phát triển khỏe mạnh Bạch Dung còn chuẩn bị sẵn một bình nước hồ dùng để phun tưới cho số cây non mới trồng nữa.

Món chè dưỡng nhan bồi bổ thân thể trong quán liên tiếp buôn may bán đắt trong hai ngày liền, kiếm về được không ít tiền. Người ta nói tiền của chị em đàn bà con gái là dễ kiếm nhất đúng là chẳng ngoa.

Bạch Dung nghĩ tới số hoa quả chín rũ tới sắp thối trong không gian lại chỉ có thể thở dài một hơi, cậu càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng liền lên mạng tra xét thông tin thêm một lần nữa.

Bên trong không gian trừ mấy loại quả thường gặp như đào; lê ra thì còn có thêm thật nhiều loại hoa quả như chuối; kiwi; dâu tây; dứa v.v.... Bạch Dung tra trên mạng thấy được gần như hầu hết các loại thực phẩm tự nhiên đều có giá trị làm thuốc độc đáo của riêng mình, ví dụ như trái kiwi giàu hàm lượng vitamin C, còn có đặc tính chống oxy hóa vượt trội, đồng thời có tác dụng ổn định tâm trạng cảm xúc, giảm lượng cholesterol trong máu, hỗ trợ tiêu hóa ngăn ngừa táo bón cùng với chống khát, lợi tiểu và bảo vệ tim mạch nữa.

Hơn nữa hệ rễ cùng với vỏ cây của nó còn có tác dụng giúp thanh nhiệt giải độc, thúc đẩy tuần hoàn máu, tiêu giảm sưng tấy, xua tan phong hàn, tốt cho bệnh phong thấp và nhiều loại bệnh khác.

Bạch Dung nhìn tới nhiệt huyết dâng trào liền vội vàng chạy vào không gian kiếm chút cây non mang ra bên ngoài trồng, nghe bà cụ Dương Tố Phân nói thì bên trên ngọn núi này của bọn họ cũng có cây kiwi sinh trưởng, chỉ có điều đều là cây mọc hoang dại chứ do người nông dân trồng lấy quả về ăn lại không nhiều.

Bạch Dung lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại tất cả những giống cây trồng thích hợp trồng tại nơi có khí hậu giống như thôn Đại Lưu này lại, cậu quyết định lại tìm cơ hội nào đó tiến vào trong không gian đào cây giống ra bên ngoài trồng tiếp.

Số hoa quả chín cây có thể hái xuống bên trong không gian còn rất nhiều, Bạch Dung tìm ngày mượn chiếc xe bán tải của Sở Uyên tự mình đi tới Giang Thành một chuyến.

Mùa xuân là mùa của bận rộn, mặc dù Sở Uyên rất muốn đi theo bên cạnh Bạch Dung cả ngày nhưng bởi vì gần đây trong nhà có rất nhiều việc cần làm nên dù anh có muốn cũng không thể đi theo cậu ấy được.

"Anh mau quay về đi, hôm nay phải trồng cho xong số rau con kia đấy, hai ngày nữa tôi sẽ mua thêm một đợt gà giống mới, thêm lô cây non thứ hai cũng cần chuẩn bị trồng xuống rồi nên mấy ngày này mà không xử lý hết số công việc tồn đọng còn lại thì sợ rằng qua thêm khoảng thời gian nữa sẽ làm không hết việc mất.

"Bạch Dung vỗ vai anh khuyên nhủ, cái người này đã tiễn cậu ra tới tận đường lớn luôn rồi, còn tiễn thêm nữa là đi tới thẳng được thị trấn luôn ấy chứ."Ừ, vậy em về sớm một chút nhé, trên đường mà xảy ra chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đó đón em.

"Sở Uyên lo lắng dặn dò thêm một lần nữa, bởi vì cuốn sách nói về việc đàn ông mang thai thấy được mấy ngày trước mà khiến tâm trạng anh căng thẳng, thăng trầm mất vài ngày liền, đến hiện tại vẫn không thể nào cảm thấy yên tâm khi để cậu đi một mình được."Tôi biết rồi."

Bạch Dung phất tay xoay người ngồi lên xe. Xe mới tạm thời không có cách nào lái về nhà nên vẫn luôn được đậu trong nhà bác trai giáp ngay bên cạnh đường lớn.

Bời vì gốc nhân sâm trước đó mà ấn tượng của người nhà bác trai đối với Bạch Dung khá tốt, lúc cậu đi qua nhờ vả đỗ xe trong nhà thì ông cụ đã đồng ý một cách vui vẻ.

"Lại đi lên phố nữa đấy hả?"

Lưu Giang Sơn đang ngồi phơi nắng trong sân nhà thấy Bạch Dung đi qua liền cười ha ha hỏi chuyện.

Vâng ạ. Bạch Dung cũng mỉm cười thật tươi đáp lại ông cụ, sau đó mới ngồi lên xe lái rời đi.

Lưu Giang Sơn nhìn chiếc xe mới toanh dần đi xa lại mỉm cười nói với người xung quanh mình:

"Cậu thanh niên có học thức này đúng là có bản lĩnh hơn so với đám dân quê thô kệch chúng ta, mấy ông xem đi, mới tới có được bao lâu đâu mà quán ăn đã mở, núi đã thuê, còn lên kế hoạch nuôi gà trồng trọt nữa chứ, đúng là có nhiều ý tưởng thật đấy."

"Ha ha, đúng là không tệ, có điều thằng ba nhà ông cũng có kém cạnh gì đâu, tự mình mở xưởng sản xuất gia cụ bên trên thành phố lớn, qua vài năm nữa là có thể mua nhà mới trong thành phố lớn rồi, đó mới được gọi là có bản lĩnh chứ."

Người bên cạnh cười nói phụ họa theo.

"Ha ha, đó tính là gì đâu chứ." Lưu Giang Sơn phất tay nói, thế nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười vui vẻ tự hào.

Lần này đi tới Giang Thành việc đầu tiên mà Bạch Dung làm chính là đi dạo một vòng quanh khu chợ buôn bán trái cây hoa quả, thuận tiện mua lấy một thùng trái cây rồi mới tìm thuê cái nhà kho nhỏ ở bên đó.

"Anh muốn lấy khu có giám sát hay không?" người phụ trách hỏi Bạch Dung.

Khu vực có giám sát với khu vực không có giá cả sẽ không giống nhau, nơi không có giám sát giá sẽ rẻ hơn một chút thế nhưng bên cho thuê sẽ không chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn cho kho hàng.

Bạch Dung thầm nghĩ bản thân chỉ thuê một cái kho về để làm vỏ bọc che mắt thiên hạ mà thôi, vậy nên chỗ không có giám sát là hợp với ý của cậu nhất, đảm bảo sẽ không có người nào phát hiện ra được bí mật của cậu.

Tuy nhiên cậu vẫn giả vờ như bản thân phải cân nhắc do dự thật lâu mới hạ quyết tâm nói với người phụ trách cho thuê kho hàng:

"Giá của khu vực có giám sát thực sự quá đắt đỏ, tôi thuê nơi không có giám sát vậy, số hàng bên tôi nhập về cũng không nhiều nên chắc sẽ không sao đâu."

"Được rồi, kho hàng bên cậu yêu cầu diện tích không lớn, không có điện nước, giá thuê là ba trăm tệ một tháng, cậu muốn thuê trong bao lâu?" Người phụ trách gật đầu hỏi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!