Lo liệu xong chuyện mặt bằng cửa hàng cũng coi như đã giải quyết được một trong những nỗi băn khoăn lớn trong lòng Bạch Dung lúc này, hôm đó mấy người họ cùng nhau đi vòng quanh chợ một lượt để lựa chọn mua thêm ít rau cỏ thịt thà trở về trong quán ăn, tiếp theo là để thằng Thuận đi tìm mua một chiếc tủ lạnh loại lớn về trữ đông.
Giá cả của những thứ đặt bán bên trong quán ăn nhỏ chẳng thể cao được là bao, vậy nên họ cũng không định sửa chữa hay trang hoàng lại cửa hàng này để tốn thêm một phần chi phí không cần thiết, Bạch Dung cảm thấy sạch sẽ và ngăn nắp như hiện tại đã là đủ rồi.
Tiếp theo trừ việc mua thêm một số nhu yếu phẩm trở về thì còn cần làm thêm biển hiệu cùng với bảng thực đơn cho quán ăn nữa, người nhà Dương Tố Phân ngoại trừ Trầm Hàm Mai và Lưu Tư Tề là được học hết cấp ba, thêm ông cụ Lưu Hải Xuyên chỉ nhận biết được một vài chữ nghĩa đơn giản ra thì thành phần còn lại đều thuộc hội mù chữ cả, vậy nên Dương Tố Phân giao việc làm thực đơn cùng với nội dung của bảng thực đơn cho Bạch Dung phụ trách.
Bạch Dung không tính làm cho quán ăn này quá mức sang trọng rực rỡ nên cậu ngẫm nghĩ một hồi liền nói:
"Sau này chuyện trong quán ăn đều cần nghe lời của mợ hết vậy nên cứ lấy tên quán ăn theo tên của mợ luôn đi, Quán cơm dinh dưỡng tiệm nhà Mai có được không ạ?"
Không có tiệm ăn nhỏ nào trong thị trấn còn thêm hai chữ dinh dưỡng vào bên trong biển hiệu của mình cả nên mấy người nhà Dương Tố Phân đều cảm thấy không hiểu cho lắm, có điều bà cụ nghĩ tới chuyện Bạch Dung là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng trong nước nên cậu đặt tên như vậy tất yếu là có ý nghĩ của riêng mình, vì vậy cũng không có ai đưa ra ý kiến hay lời phản đối, mọi người đều nghe rồi làm theo.
Làm biển hiệu tốn khoảng hai ngày nên mọi người quyết định khai trương quán ăn vào ngày mười năm tháng giêng, tức ngày lễ hội nguyên tiêu, hai ngày nay ngoại trừ Trầm Hàm Mai sẽ tới dọn dẹp sắp xếp bên trong tiệm cơm ra thì những người khác trong nhà đều phải trở về chuẩn bị một số rau trồng mang tới cửa tiệm sử dụng cho ngày khai trương, dù sao thì trong nhà cũng chẳng ăn hết, mang tới cửa tiệm sử dụng còn có thể đỡ được một khoản chi phí nhỏ.
Trước khi quay trở về Bạch Dung quay qua hỏi Sở Uyên, người vẫn luôn im lặng tiễn mọi người ra tận bến xe một câu:
"Anh không định quay trở lại thành phố A thực đấy hả?"
"Ừ, không quay trở về nữa."
Sở Uyên gật đầu đáp.
"Thế nhưng anh cũng chẳng quen thuộc là bao với hoàn cảnh và môi trường sinh sống của nơi này, anh tính làm cái gì ở đây giờ chứ?"
Bạch Dung hỏi anh ta.
"Tôi sẽ đi tìm việc làm, sau đó thì thuê lấy một căn hộ ở tạm." Sở Uyên nghĩ tới bản thân là một thằng đàn ông mà không có lấy được cái công việc ổn định nghiêm túc, nhỡ đâu vợ tương lai cảm thấy anh là một tên đàn ông không đàng hoàng mà sinh ra coi thường hay chán ghét mất thì biết làm sao, chuyện này có vẻ không được tốt cho lắm, vả lại bản thân cứ tiếp tục sống bên trong khách sạn nhỏ như hiện tại cũng không phải là kế lâu dài.
"Vậy anh có muốn qua đây làm việc hỗ trợ tôi không? Tôi sẽ trả lương cho anh." Bạch Dung hỏi tiếp.
"Muốn, tôi không cần em trả lương." Sở Uyên nghe cậu nói vậy hai mắt liền sáng lên, với tình huống hiện tại của anh ta mà nói, có thể đi làm công cho vợ tương lai nhà mình chính là công việc có sức hấp dẫn tới khiến người ta muốn bay bổng, chỉ có đứa ngu mới nói lời từ chối thôi.
"Thế anh có muốn đi qua xem chỗ làm việc của mình cùng với chúng tôi trước không?"
Có. Sở Uyên vội vàng gật đầu tỏ ý muốn đi, chuyện này có gì đáng để bàn bạc suy nghĩ đâu chứ, lời của vợ nhất định phải đồng ý tán thành hết thảy.
"Vậy thì chúng ta đi thôi."
Bạch Dung không nói nhiều thêm nữa mà trực tiếp gọi anh lên xe cùng đi trở vể.
Gia đình họ có khá đông người nên vừa vặn ngồi đầy một chiếc xe khách loại nhỏ đã thuê, Sở Uyên được sắp xếp ngồi ở hàng ghế cuối cùng với ông cụ Lưu Hải Xuyên và Lưu Tư Tề, Bạch Dung thì ngồi ở hàng ghế giữa, vị trí giáp với cửa sổ xe, ngồi ngay bên cạnh cậu chính là thằng Thuận.
Thằng Thuận hơi nghiêng đầu qua nhìn Sở Uyên đang ngồi ngay ngắn tại hàng ghế sau cùng một cái rồi nhỏ giọng hỏi Bạch Dung:
"Đại ca à, anh dẫn theo tên kia trở về cùng làm cái gì chứ? Anh không sợ về sau tên đó sẽ bám riết theo anh không chịu buông à?"
Bạch Dung đang ngồi tựa vào bên cạnh cửa sổ xe hít gió trời, nghe thấy cậu ta hỏi như vậy mới liếc mắt nhìn qua một cái, thật lâu sau mới nói:
"Anh mày cũng không biết nữa."
Trong cuộc sống sẽ luôn có những chuyện hoặc hành động mà ngay chính cả bản thân mình cũng không cách nào giải thích hay thấu hiểu được, trước đây Bạch Dung chưa bao giờ làm ra những chuyện như thế này, có điều nếu như hiện tại cậu thực sự muốn thay đổi sang một cách sống mới thì cũng có thể bắt đầu làm những chuyện mà trước đây bản thân chưa từng làm được rồi.
Sở Uyên ngồi tại phía sau lưng của hai người họ, chớ có nhìn dáng ngồi ngay ngắn nghiêm túc cùng với vẻ mặt ngầu lòi của anh ta lúc này mà lầm, thực chất thì đôi tai anh ta cực kì nhạy bén, vừa bắt sóng được vấn đề thằng Thuận mới hỏi là anh ta liền lập tức dỏng tai lên chăm chú nghe ngóng, muốn nghe được suy nghĩ thật sự trong lòng của Bạch Dung lúc này, nhưng sau khi nghe thấy được câu trả lời của cậu thì anh ta lại không rõ cảm xúc trong lòng mình là như thế nào nữa.
Xe khách đỗ tại cổng thôn như cũ, Sở Uyên đi theo mọi người trở về nhà của Dương Tố Phân, Dương Tố Phân nhìn anh hồi lâu rồi mới nhân cơ hội này hỏi:
"Nên gọi vị... vị tiên sinh này như thế nào giờ nhỉ?"
Bạch Dung liếc Sở Uyên một cái, Sở Uyên vội vàng quay về phía Dương Tố Phân dùng giọng điệu lễ phép đáp lời bà:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!