Chương 14: Giải thích

Ngày mùng mười tháng giêng nhà Dương Tố Phân cũng cần mời khách thiết đãi một bữa, vốn dĩ Bạch Dung còn định xuống bếp hỗ trợ nhóm bếp thêm củi lửa gì đó nhưng lại bị Lưu Tư Tề đẩy ra bên ngoài.

"Để nó đốt lửa đi, cháu không quen là không biết cách khống chế mức độ to nhỏ của lửa đâu." Trầm Hàm Mai đeo tạp dề đứng bên cạnh cười nói, Lưu Tư Tề cũng nhìn về phía bà mỉm cười vui vẻ.

Từ xưa tới nay người biết khống chế lửa đều là các bậc thầy cả, Bạch Dung tự hiểu rõ kĩ thuật đốt lửa của chính mình còn đang trong tình trạng chờ ngày được nâng cao nên chỉ đành nhún vai rời khỏi nhà bếp.

Bởi vì họ hàng sẽ tới ăn cơm vào khoảng gần trưa nên đa số người trong nhà đều khá là bận rộn, đến ngay cả thằng Thuận cũng bị chỉ huy đi hỗ trợ quét tước nhà cửa, Bạch Dung thấy mình trừ cản đường phá hoại ra thì không được hỗ trợ được cái gì nên cậu dứt khoát lấy số thảo dược ra bên ngoài sân tự mình xử lý.

Số thảo dược xử lý tại nhà giáo sư Diệp đã được cậu ngâm vào bên trong bình thủy tinh, còn phải đợi thêm tầm mười ngày nữa thì mới có thể đem ra để uống được.

Bạch Dung có một sở thích đặc biệt chính là thích ngửi mùi rượu, cậu không thích uống mà chỉ thích ngửi thôi, có nhiều người cảm thấy mùi rượu càng nồng thì càng khó ngửi thế nhưng cậu thì ngược lại, càng nồng cậu cảm thấy nó cực kì thơm, trong căn nhà cũ tại thành phố A của chính mình Bạch Dung cũng sưu tầm được rất nhiều loại rượu, thế nhưng loại mà cậu yêu thích nhất vẫn chính là mùi hương của rượu trắng.

Lần này cậu tính làm thêm hai bình rượu thuốc nữa, đợi sau khi Trầm Hàm Mai khai trương quán ăn nhỏ trên thị trấn thì có thể mang tới trong quán của nhà mình để bày bán, tất nhiên là cậu cũng không tính bán số rượu thuốc này với giá rẻ được rồi, số dược liệu bên trong đều là loại tốt cả, còn đều là dược liệu được lấy ra từ trong không gian tràn đầy linh khí nữa, dù thế nào cũng không thể đi theo phong cách bình dân tầm thường được, nếu không đúng thực là đã có lỗi với người sáng tạo ra cái không gian này.

Nếu đã quyết định mang đi bán thì tất nhiên là cậu phải làm ra mấy loại rượu thuốc mà người khác có nhu cầu mua rồi, ví dụ như mấy loại rượu tráng dương chẳng hạn, nếu như có hiệu quả tốt thì khách hàng chắc chắn sẽ sẵn sàng chi tiền để mua.

"Anh bạn trẻ này đang làm cái gì đó."

Bạch Dung vừa mới tìm được một nơi thoáng mát dịu nắng để bày mẹt phơi thuốc bên trong sân nhà thì nghe thấy bên ngoài sân có người hỏi vọng tới.

"Cháu mang ít dược liệu dùng để ngâm làm rượu thuốc đi xử lý một chút, ông và trong nhà ngồi chơi?" Nói xong cậu liền đi tới trước cánh cổng nhà tháo then cài cổng xuống, sau đó lại lấy thêm một chiếc ghế qua đặt ở bên cạnh.

"À? Cháu chuẩn bị ngâm loại rươu nào thế hả?" ông cụ nọ vừa nghe tới hai chữ rượu thuốc liền dậy lên hứng thú trong lòng, ở độ tuổi này của các ông đều là tích góp chút rượu loại này về uống, sống cuộc sống như thần tiên vậy.

"Mấy loại dùng để điều dưỡng thân thể, nâng cao sức khỏe ấy ạ, để cho ông nội và mọi người trong nhà uống hằng ngày."

Bạch Dung cười híp mắt mời ông cụ ngồi xuống, còn mình thì quay trở lại bên cạnh chiếc mẹt đựng dược liệu vừa xử lý dược liệu vừa giải thích cho ông cụ nghe.

"Vậy à, thằng bé này thực hiếu thuận," ông cụ cười ha ha gật đầu, sau đó liền yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu xử lý dược liệu thêm một lúc, bỗng nhiên đôi mắt ông cụ sáng rực lên vội vàng hỏi Bạch Dung:

"Cái củ kia của cháu hình như là nhâm sâm có phải không? Còn có cái kia nữa, cái kia là đông trùng hạ thảo đấy hả?"

Vâng ạ. Bạch Dung gật đầu đáp.

"Cháu lấy được mấy thứ tốt này từ đâu vậy hả? Mua được sao? Mua nhiều như vậy chắc không rẻ đâu nhỉ?" Ông cụ vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi đi tới bên cạnh Bạch Dung nhìn kĩ mấy thứ dược liệu này.

"Một người bạn cung cấp cho cháu đấy, cũng không đắt lắm."

"Mấy thứ này nhìn qua thực tốt, người bạn kia của cháu đúng là hào phóng thật đấy." Ông cụ vừa nói vừa không nhịn được mà vươn tay cầm một củ nhân sâm đầy đặn lên tỉ mỉ quan sát.

"Nào có đâu ạ, cậu ấy keo kiệt muốn chết ấy chứ, những thứ mà bản thân trồng ngoại trừ những người mà cậu ấy cảm thấy vừa ý ra thì người khác dù có ra giá cao như thế nào cậu ấy cũng không chịu bán đâu ấy."

Bạch Dung thấy dáng vẻ thực muốn có được của ông cụ liền nói.

"Ồ, cậu ấy không phải là người buôn bán à." Ông cụ nghe cậu nói vậy liền có chút thất vọng, kỳ thực gần đây ông cũng đang phối một loại rượu thuốc, đợt vừa rồi con trai nhà ông vừa mang số lượng lớn cẩu kỉ từ bên ngoài trở về nên ông tính dùng nhân sâm phối với cẩu kỉ để ngâm rượu uống, thế nhưng nhân sâm tốt là thứ khó cầu, thị trường bây giờ có nhiều loại nhân sâm nuôi trồng nhân tạo đều là được phun thuốc kích thích tăng trưởng cả, nhìn bề ngoài thì căng tròn đầy đặn nhưng số tuổi lại chẳng được là bao, ông đi xem hết một lượt, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, những loại thảo dược bị phun thuốc kích thích tăng trưởng thì dược tính cũng đều đã pha tạp giữa đông y và tây y mất rồi nên mấy thứ đó sao có hiệu quả tốt được cơ chứ, đã không còn dáng vẻ mà nhân sâm nên có nữa rồi!

Vâng ạ. Bạch Dung tiếp tục xử lý những thứ ở trên tay mình, vờ như không nghe hiểu suy nghĩ của ông cụ gật đầu đáp.

"Ấy, ông anh ở chỗ này à, sao không tới sảnh chính mà ngồi?"

Vốn ông cụ còn muốn nói cái gì nữa thì bị bà Dương Tố Phân vừa mới đẩy mở cửa cổng tiến vào mời qua sảnh chính ngắt lời mất.

"Được, giờ tôi liền qua bên đó."

Ông cụ gật đầu, có chút không nỡ buông củ nhân sâm trên tay xuống rồi mới rời đi.

Dương Tố Phân đợi tới khi không còn thấy bóng dáng ông cụ nữa mới hỏi Bạch Dung:

"Vừa rồi ông ấy đã nói những gì với cháu thế hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!